“Harry, dậy đi”
Harry hé mắt. Nó vẫn đang nằm trên chiếc giường trại trong căn phòng xám xịt của Ron. Mặt trời vẫn chưa ló dạng và căn phòng vẫn đang chìm trong sự mờ ảo. Con Pigwidgeon vẫn đang vục đầu dưới đôi cánh nhỏ ngủ ngon lành. Cái sẹo trên trán vẫn cứ như bị kim châm.
“Cậu nói mê trong lúc ngủ”
“Thế à?”
“Ừ. ‘Gregorovitch.’ Cậu đã không ngừng nhắc đến ‘Gregorovitch.’”
Harry chưa đeo kính, khuôn mặt Ron hiện lên mờ mờ.
“Ai là Gregorovitch thế?”
“Mình không biết, cậu mới là người đã nói ra cái tên đấy”
Harry xoa nhẹ cái trán, trầm ngâm. Nó có một ý tưởng mơ hồ về cái tên đấy. nhưng thực sự, nó không nhớ đã nghe nhắc mìnhi ở đâu.
“Mình nghĩ là ông ta đang bị Voldermort săn đuổi”
“Tội nghiệp lão,” Ron nói rất tha thiết.
Harry đứng dậy, vẫn còn xoa xoa cái thẹo, giờ có thể suy nghĩ sáng suốt hơn. Nó cố nhớ những gì đã diễn ra trong giấc mơ đêm qua, nhưng tất cả những gì nó có thể nhớ chỉ là một chân trời với những ngọn nói và những nét thoáng qua của một ngôi làng.
“Mình nghĩ hắn ở nước ngoài.”
“Ai, Gregorovitch á?”
“Voldemort. Mình nghĩ hắn đang ở một vùng xa xôi nào đó, tìm kiếm Gregorovitch. Ở Anh mình không nghĩ có một nơi nào trông như vậy.”
“Cậu nghĩ rằng cậu lại đột nhập vào tâm trí hắn một lần nữa?”
Ron nói một cách lo lắng.
“Hãy giúp mình và đừng nói gì cho Hermione,” Harry nói. “Mặc dù tớ biết cậu ấy mong muốn việc mình ngừng nhìn thấy những điều ấy trong giấc ngủ như thế nào …”
Nó nhìn chằm chằm vào cái lồng của con Pigwidgeon, suy tư…Tại sao cái tên “Gregorovitch” nghe rất quen thuộc?
“Mình nghĩ,” Harry nói chậm rãi, “ông ấy phải có một cái gì đó liên quan tới Quidditch. Có một mối liên quan nào đấy, nhưng mình không thể-không thể nghĩ được đó là cái gì.”
“Quidditch?” Ron nói. “Không phải cậu đang nói về Gorgovitch đấy chứ?”
“Ai cơ?”
“Dragomir Gorgovitch, truy thủ, đã chuyển qua Chudley Cannons cho một bản hợp đồng hai năm. Kỷ lục bỏ được nhiều Quaffle nhất trong một mùa.”
“Không,” Harry nói. “Hiển nhiên tớ không nghĩ về Gorgovitch.”
“Mình sẽ không cố nghĩ tiếp nữa,” Ron nói. “Tốt, dù gì cũng chúc mừng sinh nhật.”
“Wow- Đúng rồi ! Mình quên mất là đã mười bảy!”
Harry với lấy chiếc đũa phép đang năm bên cạnh chiếc giường , vẫy nó về phía cái bàn bừa bộn mà nó đặt chiếc kính, hô lên, “Accio kính!” Dù cho cũng chỉ cách một bước chân, nhưng nó cũng là một sự thỏa mãn lớn lao khi nhìn thấy chiếc kính bay về phía mình, ít nhất cho đến khi chúng đang nằm ở trước mắt nó.“Nhanh nhẹn đấy,” Ron cười hô hố. Hân hoan trong việc thoát khỏi bùa Truy Nguyên, Harry làm cho đồ đạc của Ron bay tứ tung trong phòng, làm con Pigwidgeon thức giấc và vẫy ánh một cách đầy kích động trong chiếc lồng. Harry cũng thử thắt những chiếc dây giầy bằng phép thuật (những cái nút này cũng mất vài phút để gỡ ra bằng tay) và, bổ sung cho sự hào hứng của nó, nó đã làm cho mấy cái vỏ cam gắn chặt lên những tấm poster đội Chudley Cannons xanh sáng rực của Ron.
“Mình sẽ cài khoá quần lại bằng tay đấy,” Ron khuyên Harry, cười khẩy khi Harry lập tức ngừng tay lại kiểm tra. “Đây là quà của cậu. Mở nó luôn đi, chắc mẹ mình sẽ không vừa mắt mấy thứ này đâu.”
“Một cuốn sách?” Harry thắc mắc khi nó nhận được một gói quà vuông vức. “Hơi khác với truyền thống, phải không?”
“Đó không phải là một quyển sách bình thường đâu,” Ron nói. “Nó thực sự là vàng: Mười hai Cách cực kỳ An toàn để Quyến rũ nữ phù thuỷ. Giải thích tất tần tật những gì cậu cần biết về các cô gái. Giá như mình có nó năm ngoái thì mình đã biết chính xác làm thế nào để thoát khỏi cô nàng Lavender và mình cũng đã có thể biết được làm thế nào để đi với… Ừ, Fred và Geogre đã cho mình một bản của cuốn sách và mình đã học được nhiều điều từ nó. Cậu sẽ bất ngờ đấy, và nó cũng không chỉ viết về đũa phép đâu.”
Khi Harry và Ron xuống đến nhà bếp thì đã có một đống quà sinh nhật nằm trên mặt bàn. Bill và Monsieur Delacour đã ăn xong bữa sáng của họ, trong khi bà Weasley cứ tiếp tục đứng trò chuyện với họ qua cái chảo rán.
“Bác Arthur gửi lời chúc cháu một tuổi mười bảy hạnh phúc, Harry,” Bà Weasley nói, tươi cười với nó. “Bác ấy phải đi làm từ sớm, nhưng chắc sẽ về vào bữa tối. Quà của chúng ta ở trên đầu đấy.”
Harry ngồi xuống, cầm lấy gói quà mà bà Weasley nói mở ra. Bên trong gói quà là một chiếc đồng hồ trông từa tựa cái mà ông bà Weasley đã mua tặng Ron khi nó 17 tuổi; nó bằng vàng, với những ngôi sao đang bay vòng vòng ở viền thay cho mấy cái kim.
“Theo truyền thống thì một phù thủy sẽ nhận được một chiếc đồng hồ khi ở tuổi trưởng thành,” Bà Weasley nói, đứng bên cạnh mấy cài nồi và nhìn Harry một cách áy náy . “Bác rất tiếc vì cái đồng hồ này không mới bằng cái của Ron, nó là của người em trai của bác – Fabian và chú ấy chả bao giờ cẩn thận với những đồ đạc của mình, cái đồng hồ hơi bị móp về đằng sau, nhưng…”
Bà Wesley không nói thêm nữa vì Harry đã đứng dậy và ôm chặt lấy bà. Nó đã cố gắng để nói lên những điều không thể nói qua cái ôm nhưng có lẽ bà Weasley hiểu, bởi vì bà xoa má của Harry một cách vụng về khi nó bỏ tay ra, rồi bà vung đũa một cách ngẫu nhiên, làm cho một nửa chỗ thịt lợn xông khói bắn lên khỏi cái chảo và rơi xuống nền.
“Sinh nhật vui vẻ, Harry!” Hermione nói, đi nhanh vào trong bếp và đặt một cái gói lên trên chồng quà. “Nó thì không có gì nhiều nhưng mình nghĩ là cậu sẽ thích. Thế còn bạn tặng gì cho Harry?” cô ấy quay sang hỏi Ron, và cậu chàng thì phớt lờ câu hỏi này.
“Ồ, nhanh nhanh, bóc quà của Hermione nào!” Ron nói.
Hermione đã mua cho Harry một cái Bông Vụ Mách lẻo mới.
Còn một gói quà nữa thì có một chiếc dao cạo tự động từ Bill và Fleur (”nớ thì sẻ giúp cảo dâu chơ bạn một cạch iển chiển nhứt,” Monsieur Delacour đảm bảo với nó, “nhưng bạn sẽ phải cho nó biết chính xác những gì bạn muốn…còn níu khôn thì bản sẽ phát hiển rơ dằng bản sẻ có ít tót hơn bản muổn…”), thêm một vài thanh sô cô la từ Delacours, và một hộp to đùng chứa mặt hàng mới nhất từ tiệm phù thỉ wỉ wái của 2 anh em Fred and George.
Harry, Ron và Hermione đã không chần chừ rời khỏi chiếc bàn khi Delacour, Fleur, và Gabrielle xuống bếp và làm cho cái nhà bếp ồn ào một cách khó chịu.
“Mình sẽ gói hết chúng lại cho cậu,” Hermione nói nhanh, và lấy đống quà của Harry ra khỏi tay nó và ba trong số chúng thì hưởng lên trên cầu thang. “Mình gần xong rồi, Mình chỉ đang đợi cái quần đùi của cậu nhanh chóng được giặt xong, Ron!”
Ron đang lắp bắp bỗng nhiên bị cắt ngang bởi một tiếng mở cửa ở tầng một.
“Harry, anh có thể qua đây một lát được không?”
Đó là Ginny. Ron đột ngột ngừng lại, nhưng Hermione giữ lấy khuỷu tay Ron và kéo lên tầng trên. Harry đi theo Ginny lên phòng của cô bé trong sự bồn chồn. Nó chưa từng đặt chân vào căn phòng này trước đây. Căn phòng nhỏ nhưng rất sáng sủa. Có một tấm poster lớn của ban nhạc Wizarding the Weird Sisters trên tường, và một bức hình của Gwenog Jones, đội trưởng của đội Quidditch nữ - Holyhead Harpies, trên một bức tường khác. Một cái bàn được dựng đối mặt với cửa sổ nhìn ra vườn, nơi nó với Ginny đã một lần chơi Quidditch-hai-người-một-đội với Ron và Hermione, và là nơi đặt cái lều to, trắng màu ngọc trai. Cái cờ màu vàng cũng cao ngang với cái cửa sổ phòng Ginny.
Ginny nhìn thẳng vào khuôn mặt của Harry, hít một hơi sâu và nói, “Chúc mừng anh sinh nhật thứ mười bảy.”
“Ừ….. cám ơn em.”
Cô bé vẫn đang nhìn chăm chú Harry; nó tuy nhiên, cảm thấy thật khó mà nhìn vào Ginny vì điều đó chẳng khác gì cố căng mặt nhìn chằm chằm vào một cái ánh sáng chói lòa.
“Cảnh ngoài kia đẹp thật,” nó nói mật cách yếu ớt, hường về phía ô cửa sổ.
Cô bé phớt lờ câu nói đó. Harry không thể cứ trách cô bé.
“Em không biết nên mua gì cho anh,” cô bé nói.
“Em không cần mua gì cả.”
Cô bé không để ý đến lời nói đó.
“Em không thể nghĩ ra có cái gì hữu dụng cả. Không thể nào quá lớn vì anh sẽ không thể đem nó bên mình.”
Harry liếc nhìn về phía Ginny. Cô bé không khóc; đó là một trong những thứ tuyệt vời của cô bé Ginny, có bé hiếm khi khóc lóc. Đôi khi nó nghĩ rằng việc có sáu ông anh trai đã giúp cô bé cứng cỏi lên nhiều. Cô bé bước lại gần nó.
“Cho nên em nghĩ, anh nên có cái gì đó để luôn nghĩ về em bởi, anh biết đấy, nếu anh gặp bất cứ một trở ngại nào khiến anh nghĩ sẽ dừng lại mọi việc mà anh đang làm.”
“Anh thật lòng nghĩ rằng những cơ hội hẹn hò khác khá là mờ nhạt.”
“Vậy là có một cơ hội may mắn cho những gì em đã tìm kiếm,” cô bé nói khẽ, và cô bé hôn Harry như chưa bao giờ được hôn trước đó, và Harry cũng hôn cô bé, và đó là một sự lãng quên sung sướng hơn cả khi uống nhiều Whiskey, cô bé là thứ duy nhất còn tồn tại trên đời, Ginny, cái cảm nhận về cô, một tay nó ôm lấy lưng và tay còn lại thì đang luồn vào mái tóc dài với hương thơm thật quyến rũ của cô–
Cánh cửa bỗng nhiên mở tung ra và hai đứa vội nhảy vọt ra, tách khỏi nhau.
“Ôi,” Ron nói châm chọc. “thật xin lỗi.”
“Ron!” Hermione lên ngay sau nó, nhở nhẹ. Một thoáng im lặng bao trùm lên không gian rồi Ginny nói khẽ,
“Chúc mừng sinh nhật, anh Harry.”
Tai của Ron đỏ gay còn Hermione thì đầy lo lắng. Harry muốn đóng sầm cái cánh cửa trước mặt chúng, nhưng có vẻ như một dòng nước lạnh đã ập vào căn phòng khi cánh cửa bật mở, và cái cảm giác vui vẻ đã nhanh chóng vỡ tan như những bong bong nước. Tất cả những lí lẽ để kết thúc mối quan hệ với Ginny, để có thể xa khỏi cô ấy mà không buồn khổ, dường như đã lén vào căn phòng cùng với Ron, và tất cả những hạnh phúc đã ra đi. Nó nhìn về phía Ginny, muốn nói một điều gì đó với cô bé, dù cho nó thật khó để biết được nên nói gì, nhưng cô bé đã quay lưng lại phía nó. Nó nghĩ rằng cô bé đã không thế nào có thể ngăn cản, một lần nữa, cô bé rơi lệ. Nó không thể nói điều gì để giúp cô bé yên lòng khi ở trước mặt của Ron.
“Anh sẽ gặp em sau,” nó nói và đi theo hai đứa bạn rời khỏi phòng.
Ron bỏ xuống dưới nhà, đi qua căn nhà bếp-vẫn-còn-ồn-ã và ra ngoài sân, Harry vẫn bước theo Ron, Hermione bước nhanh đằng sau chúng, đầy lo lắng.
Khi Ron đã đi tách biệt hẳn khỏi bãi cỏ, nó quay qua Harry.
“Cậu đùa cợt con bé. Thử nghĩ xem cậu đang làm cái quái gì, đảo lộn mọi thứ xung quanh con bé à?”
“Mình chả làm đảo lộn cái gì cả,” Harry nói, Hermione cuối cùng cũng đuổi kịp chúng
“Ron!”
Nhưng Ron đã giơ cánh tay ý muốn ngắt lời cô bé.“Khi cậu dừng nối quan hệ, con bé đã thực sự từ bỏ nó…”
“Mình cũng thế. Cậu biết rằng tại sao mình chấm dứt nó, và đó không phải vì mình muốn như thế.”
“Vâng, nhưng bây giờ thì cậu lại quay qua hôn hít nó và nhóm lên hi vọng bên trong nó…”
“Ginny không ngu ngốc, cô bé biết điều đó không thể nào xảy ra , và cô bé biết không trông mong gì vào chúng mình – đi tới một cuộc hôn nhân, hay là–”
Khi nó nói đến điều đó, một bức tranh rõ nét hiện ra trong ý nghĩ của Harry với cảnh Ginny mặc chiếc áo cưới trắng muốt, kết hôn với một kẻ cao to, vô danh và đầy khó chịu.
Và trông một khoảng khắc, nó như xoáy vào Harry: tương lai của cô bé thì tự do và không bị choán chỗ, còn nó…nó không nhìn thấy bất kì điều gì, trừ Voldemort ở phía trước.
“Nếu như cậu vẫn tiếp tục tìm kiếm ở con bé ấy những cơ hội.”
“Nó sẽ không xảy ra nữa,” Harry gắt giọng nói. Ngày hôm nay trời quang đãng nhưng nó cảm thấy như mặt trời đã đi mất. “Được chứ?”
Ron nhìn nửa bất bình, nửa ngượng ngập; nó đưa chân đá qua đá lại một lúc rồi nói, “ừ, tốt rồi, nó… Ừ, tốt.”
Ginny không tìm kiếm thêm bất kì một cuộc chuyện trò riêng nào với Harry trong phần còn lại của ngày, cũng không có một ánh mắt hay cử chỉ nào nói lên rằng chúng đã có một cuộc trò chuyện trên mức bình thường ở phòng của cô bé. Nhưng dù gì, sự có mặt của anh Charlie đã giải tỏa cho Harry. Nó mang đến một khoành khắc nhẹ lòng, nhìn bà Weasley bắt Charlie ngồi xuống một cái ghế, giơ đũa phép lên đầy đe dọa, và cảnh báo rằng mái tóc của anh ấy phải được cắt tỉa thích hợp. Trong ngày sinh nhật của Harry, bữa tối đã kéo giãn cái bếp của của trang trại hang Sóc để có thể đủ cho sự có mặt của anh Charlie, thầy Lupin, cô Tonks, và bác Hagrid, một vài chiếc bàn đã được xếp nối nhau ngoài vườn. Fred and George đã phù phép một số đèn lồng màu đỏ tía để chúng xếp thành con số 17 khổng lồ, được treo phía trên đầu những vị khách. Nhờ sự chăm sóc của bà Weasley, vết thương của George đã liền lại và sạch sẽ, nhưng Harry vẫn chưa quen với cái lỗ ở một bên đầu anh ấy dù cho hai anh em sinh đôi cứ thích đùa về nó. Hermione làm ra những biểu ngữ vàng và đỏ tía từ đầu đũa phép và chúng tự mình giăng đầy nghệ thuật qua những cái cây và bụi cây.
“Đẹp đấy,” Ron nói, cùng lúc với dung biểu ngữ cuối cùng bắn ra khỏi đầu đũa phép, Hermione làm cho những lá táo dại biến thành màu vàng. “Cậu đã luôn rất tốt về mấy vấn đề này.”
“Cám ơn, Ron!” Hermione nói, ánh mắt của cô nàng có một chút vui lòng xen lẫn một chút ngượng ngừng. Harry phải quay đi để tránh bật cười. Nó có một ý nghĩ buồn cười là nếu nó bỏ thời gian một chút thì nó sẽ tìm được một chương về những lời khen ngợi trong cuốn Mười hai Cách cực kỳ An toàn để Quyến rũ nữ phù thuỷ; nó bắt gặp ánh mắt của Ginny và cười với cô bé trước khi nhớ tới lời hứa của nó với Ron và nhanh chóng quay sang bắt chuyện với Monsieur Delacour.
“Tránh đường nào – tránh đường nào!”- Bà Weasley ngâm nga, từ cái bếp lò xuất hiện một trái Snitch khổng lồ to như một quả bóng chuyền bãi biển lơ lửng trước mặt bà. Tận sau mấy giây thì Harry mới nhận ra đấy là cái bánh sinh nhật của mình được bà Weasley đã dùng đũa phép treo lên, thay vì liều lĩnh để nó dưới mặt sàn gồ ghề. Khi cái bánh đã hạ cánh ở giữa mặt bàn, Harry nói:
“Trông nó tuyệt thật, bác Weasley à.”
“Ồ, Không có gì đâu, cháu yêu, Bà nói một cách âu yếm. Qua vai bà, Ron giơ ngón tay cái và làm điệu bộ với Harry, Tốt đấy.
Đến bảy giờ thì tất cả khách mời đã đến đông đủ, Fred và Geogre đã đứng đợi sẵn ở cuối lối đi để đón khách vào nhà. Hagrid thể hiện niềm vinh dự được đến bữa tiệc bằng cách mặc bộ trang phục đẹp nhất cùng với mái tóc nâu rậm khủng khiếp. Mặc dù Lupin vừa cười vừa bắt tay Harry, nó vẫn nghĩ là Lupin trông có vẻ không vui. Tất cả trông đều có vẻ kì quặc, cô Tonks, đứng cạnh nó, trông rất rạng rỡ.
“Chúc mừng sinh nhật, Harry”- Cô ấy ôm chặt Harry và nói.
“Mười bảy tuổi, à”- Hagrid nói, nhận một cốc rượu to như cái vại từ Fred. “Thế là chúng ta đã gặp nhau đc sáu năm rồi đấy, Harry àh, con còn nhớ không?”
”Hình như thế ạ”, nó nhe răng cười. “Không phải bác xô cái cửa trước, tặng Dudley thêm một cái đuôi heo, và nói với con rằng con là một phù thuỷ đấy chứ?”
“Bác quên hết chi tiết rồi”, Hagrid cười như nắc nẻ. “Ron, Hermione, các con có khoẻ không?”
”Chúng con vẫn tốt ạ”. Hermione nói. “Bác thì sao?”
”Cũng không tệ lắm. Khá bận, chúng ta mới có những con kì lân mới sinh. Bác sẽ cho các con xem khi các con trở về –” Harry cố gắng để Ron và Hermione thôi nhìn chằm chằm khi Hagrid lục túi. “Đây này. Harry – ta không nghĩ được nên mang cái gì, nhưng rồi ta nhớ ra cái này.” Bác lấy ra một cái túi nhỏ bằng lông thú có dải rút dài, rõ rằng là đã được định sẵn để buộc xung quanh miệng túi. “Mokeskin, có thế giấu tất cả mọi thứ ở đây, Không ai có thể lấy nó ra trừ người chủ. Hiếm lắm đấy.”
“Rất cảm ơn bác, Hagrid”
“Không có gì,” Hagrid nói và phấy phấy bàn tay to như nắp thùng rác. “A, Charlie kia rồi. Lúc nào cũng thế. Này, Charlie,”
Charlie tiến lại gần, nhẹ vẫy cái tay một cách buồn bã . Anh Charlie còn thấp hơn cả Ron, người thấp mập, trên bắp tay có một số vết bỏng và cào.
“Chào, Hagrid, thế nào rồi?”
“Ta đang có ý viết cho cậu vài dòng.Nobert thế nào rồi?”
”Nobert?”- Charlie cười phá lên. “Con rồng đấy hả? Bây giờ bọn cháu gọi nó là Roberta.”
“Ồ, Nobert là con rồng cái à?”
”Vâng đúng vậy”- Charlie nói.
“Làm sao anh biết được?”- Hermione hỏi.
“Chúng hoang dại hơn”, Charlie nói. Charlie liếc nhìn phía sau và hạ giọng. “Ước gì bố khẩn trương lên đến đây ngay. Mẹ bắt đầu bực mình rồi đấy.
Mấy người quay lại nhìn bà Weasley. Bà vừa cố gắng nói chuyện với Delacour vừa không thôi liếc nhìn ra cổng.
“Tôi nghĩ là chúng ta nên bắt đầu mà Không cần đợi Arthur”. Bà gọi đầy đủ những người đang ở vườn sau một hoặc hai phút. “Chắc là ông ấy bị kẹt ở… ô”
Tất cả mọi người cùng lập tức nhìn vào một vệt sáng vụt qua vườn và vụt lên mặt bàn, rồi tự biến thành một con chồn bạc đứng trên chân sau và nói bằng giọng của ông Weasley.
“Bộ Trưởng bộ pháp thuật cũng đến cùng tôi”
Vị thần hộ mệnh tan biến thành một làn khói mỏng, khiến cả nhà Fleur nhìn xăm xoi vào cái chỗ nó vừa biến mất một cách ngạc nhiên.
“Chúng ta không nên ở đây,”- Lupin nói ngay. “Harry – ta xin lỗi – Ta sẽ giải thích cho con vào lúc khác”
Ông nắm cổ tay Tonk và kéo cô ta đi xa. Họ đến hàng rào, trèo qua và biến mất trong tầm mắt.
Bà Weasley ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ông bộ trưởng – Nhưng tại sao? –Ta không hiểu –”
Nhưng cũng chẳng còn thời gian để bàn chuyện đấy nữa; Một giây sau, ông Weasley hiện ra từ trong làn không khí, cùng với ông Rufus Scrimgeour, dễ nhận ra ngay lập tức bởi mái tóc hoa râm bờm xờm.
Hai người mới đến đi bộ qua sân hướng về cái vườn và cái bàn đèn lồng, nơi mọi người ngồi một cách im lặng, nhìn họ đang tiến đến dần. Scrimgeour càng đến gần thì ánh đèn lồng càng chiếu rõ hơn. Harry nhận ra là ông ta già hơn nhiều so với lần cuối gặp mặt, gầy dơ xương và trông thật khắc khổ.
“Xin lỗi vì tôi đã xen ngang”- ông Scrimgeour vừa nói vừa đi khập khiễng dừng chân trước bàn tiệc. “Nhất là tôi nhận ra tôi còn phá hỏng cả một buổi tiệc”- Đôi mắt ông nấn ná nhìn chiếc bánh sinh nhật Snitch khổng lồ.
“Chúc mọi điều hạnh phúc sẽ đến với cháu”
”Dạ, cảm ơn”- Harry nói.
“Ta cần nói chuyện riêng với cháu”- Scrimgeour nói tiếp. “À, với cả cậu Ronald Weasley cùng cô Hermione Granger nữa”.
“Chúng cháu à ?” – Ron sửng sốt. “Tại sao lại là chúng cháu?”
”Ta sẽ nói với riêng với các cháu” – Scrimgeour nói. “Ở đây có chỗ nào như thế không?” Ông hỏi bà Weasley.
“Có, tất nhiên rồi” – Bà Weasley đáp, trông rất căng thẳng. “Cái, ờ, cái phòng khách, tại sao ông không dùng nó nhỉ?”
”Cháu dẫn đường đi”- Scrimgeour nói với Ron. “Arthur, anh Không cần đi theo chúng tôi đâu”.
Harry nhận thấy hai ông bà Weasley nhìn nhau một cách lo lắng, và rồi nó, Ron cùng Herminone đứng dậy. Trên đường quay về nhà trong yên lặng, Harry biết là hai đứa kia cũng đang nghĩ như nó. Ông Scrimgeour chắc chắn, bằng cách nào đó, biết là ba đứa nó định rời khỏi Hogward.
Scrimgeour vẫn không nói gì khi cả bốn người đi qua cái nhà bếp bừa bộn và đến phòng khách của trang trại. Mặc dù cả khu vườn đã được trang hoàng bằng ánh đèn vàng dịu buổi tối, ở trong đây vẫn rất tối. Harry vẩy nhẹ đũa thần vào cái đèn dầu khi nó bước vào, làm căn phòng tồi tàn nhưng khá ấm cúng được chiếu sáng. Ông Scrimgeour ngồi vào cái ghế võng, cái mà Ron vẫn hay chiếm, còn Ron, Harry và Hermione ngồi chen chúc nhau trên cái ghế sofa. Khi mọi người đã ổn định, Scrimgeour bắt đầu nói.
“Ta có vài câu hỏi cho cả ba cháu, và ta nghĩ tốt nhất là nên nói với từng đứa một. Nếu hai cháu” - ông chỉ vào Harry và Hermione – “có thể lên gác đợi, thì ta sẽ bắt đầu với Ronald.
“Chúng cháu sẽ chẳng đi đâu cả” Harry nói, Hermione gật đầu cương quyết. “Ông có thể nói chuyện với cả bọn, hoặc là không gì cả.”
Scrimgeour nhìn Harry một cách lạnh lùng và đầy suy tính. Harry cảm tưởng là ông bộ trưởng đang nghĩ xem khai chiến về việc này có nên không.
“Cũng được thôi, cả ba đứa”. Ông ta lưỡng lự. Rồi ông ta nói rõ ràng: “Ta ở đây, chắc chắn là các cháu cũng biết, vì di chúc của cụ Dumbledore.
Harry, Ron và Hermione nhìn nhau.
“Thật là ngạc nhiên! Các cháu không biết là cụ Dumbledore đã để lại cho mình cái gì à?”
”Tâ…Tất cả bọn cháu ư?” Ron nói. “Cháu và cả Hermione nữa à?”
”Đúng vậy, tất cả –”
Nhưng Harry ngắt lời.“Nhưng thầy Dumbledore đã mất từ hơn một tháng trước rồi. Tại sao đến tận bây giờ ông mới trao cho chúng cháu những gì thầy để lại?”
”Nó không quá rõ ràng sao?”- Hermione nói, trước khi ông Scrimgeour có thể trả lời. “Họ muốn kiểm tra xem thầy đã để lại cho chúng ta những gì. Ông không có quyền làm việc đó!” Hermione tức giận, giọng nói hơi run run.
“Ta có mọi quyền,”- ông Scrimgeour tức giận. “Quy định Tịch thu Hợp lý khiến Bộ trưởng có quyền để tịch thu những nội dung của di chúc ấy”
“Bộ luật ấy đã được viết ra để ngăn việc các pháp sự chuyển nhượng các đồ vật Hắc ám,” Hermione nói, “và Bộ phải có bằng chứng rõ ràng rằng việc sở hữu những tài sản ấy là bất hợp pháp trước khi tịch thu chúng! Có phải ông đang nói với cháu rằng ông nghĩ cụ Dumbledore đã để lại cho chúng cháu thứ gì đấy bị nguyền rủa ư?”
“Cô có định theo nghề Luật Ma Thuật không đấy, cô Granger?” ông Scrimgeour hỏi.
“Không, tôi không có ý định,” Hermione đáp lại. “Tôi đang hy vọng sẽ làm điều gì tốt cho thế giới này.
Ron cười phá lên. Ánh mắt của Scrimgeour nhìn cậu rồi lại lướt đi khi Harry nói:
”Thế tại sao ông quyết định trao cho bọn cháu những gì thuộc về chúng cháu ngay bây giờ đi? Không có lí do để giữ chúng nữa hả?”
”Không, ông ta sẽ đưa vì hạn ba mươi mốt ngày đã hết”. Hermione nói ngay tức khắc. “Họ Không thể giữ được những vật đó lâu hơn phi họ chứng minh được chúng nguy hiểm. Đúng vậy không?”
”Có phải cậu nói là cậu thân với ông Dumbledore không, Ronald?”- Scrimgeour hỏi, lờ đi Hermione. Ron hoảng hốt:
“Cháu? Cũng Không,… Không hẳn. Harry luôn là người…”
Ron thoáng nhìn Harry và Hermione, và nhận ra Hermione ra hiệu không được nói tiếp.
Nhìn thoáng thôi, nhưng hậu quả thì đã xảy ra. Scrimgeour trông có vẻ như là đã nghe thấy những gì ông ta trông đợi, và muốn nghe từ Ron.
“Nếu như cậu không thân với ông Dumbledore, thế thì cháu giải thích như thế nào về việc ông ta nhớ tên cậu trong bản di chúc? Ông đã để lại rất nhiều thứ đặc biệt- thư viện cá nhân, những dụng cụ pháp thuật, và những tài sản cá nhân khác -- được để lại cho Hogwart. Cậu nghĩ tại sao cậu lại được chọn ra?”
”C…cháu Không rõ”- Ron đáp “Cháu… khi cháu nói con không thân với thầy, … có nghĩa là thầy rất quý cháu…”
“Cậu quá khiêm tốn đấy”- Hermione nói. “Thầy Dumbledore rất tự hào về cậu đấy”.
Sự thật đã gần đến thời điểm bị phanh phui; theo như Harry biết, Ron và thầy Dumbledore chưa từng ở riêng với nhau bao giờ, và những lần gặp trực tiếp giữa họ thì không đáng kể. Tuy nhiên, dường như ông Scrimgeour không nghe thấy. Ông ta cho tay vào trong áo choàng và lấy ra một cái túi dải rút, thậm chí còn lớn hơn cả cái mà bác Hagrid đã đưa cho Harry.
Từ trong túi, ông rút ra một cuộn giấy bằng da dê, mở ra và bắt đầu đọc lớn:
“’Di chúc và chúc thư cuối cùng của Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore’… Rồi, chúng ta đây… ‘Cho cậu Ronald Bilius Weasley, ta để lại cho con cái Deluminator của ta, mong rằng con sẽ nhớ đến ta mỗi lần con dùng nó.’”
Scrimgeour lấy từ trong túi ra một thứ mà Harry đã được nhìn thấy trước đó: Nó trông giống như là một cái bật lửa thuốc màu bạc, nhưng Harry biết nó có quyền năng để hút hết ánh sáng của cả một vùng, và rồi trả lại chúng chỉ bằng một cú nhấn. Scrimgeour cúi người xuống và đưa nó cho Ron, cậu nhận lấy và xoay đi xoay lại bằng những ngón tay một cách sững sờ.
“Nó rất giá trị đấy”- ông Scrimgeour nói, nhìn Ron. “Nó thậm chí còn độc nhất vô nhị. Chắc chắn nó là do ông Dumbledore tự thiết kế. Tại sao ông ta lại để lại cho cháu những thứ hiếm có như vậy?”
Ron lắc lắc đầu, ngơ ngác.
“ Ông Dumbledore chắc chắn đã từng dạy hàng nghìn học sinh” – ông Scrimgeour kiên nhẫn. “Thế nhưng những học sinh ông ta nhớ trong di chúc chỉ là ba người. Tại sao lại thế? Ông ta nghĩ nghĩ cháu có thể sử dụng được cái Deluminator như thé nào, hả Weasley? ”
“Để tắt đèn, cháu nghĩ thế” – Ron lầm bầm. “Cháu có thể làm gì hơn được với nó nữa?”
Hiển nhiên là Scrimgeour không có gợi ý gì. Sau khi liếc nhìn Ron một hai lần, hắn quay trở lại di chúc của cụ Dumbledore.
“’Cho cô Hermione Jean Granger, ta để lại cho con bản sao của Chuyện kể về những Hiệp Sĩ xứ Beedle” mong rằng con sẽ thấy nó thú vị và có ích’”.
Scrimgeour lấy ra khỏi túi một quyển sách trông như là bản sao cổ của cuốn Bí mật của Nghệ thuật Hắc Ám Nhất trên tầng. Bìa sách trông nhơ nhuốc và bị bong ra thành từng mảng. Hermione nhận lấy nó từ tay Scrimgeour mà không nói lời nào. Cô để quyển sách trên váy và nhìn chằm chằm.
Harry nhìn thấy tựa sách được viết bằng chứ Rune; nó chưa bao giờ học để đọc được loại chữ ấy. Khi nó nhìn, một giọt nước mắt rơi lên những kí tự in nổi của cuốn sách.
“Tại sao cháu nghĩ là ông Dumbledore lại để lại cho cháu quyển sách này, cô Granger?” – ông Scrimgeour hỏi.
“Thầy… thầy biết là cháu thích đọc sách.”- Hermione nói
“Nhưng tại sao lại là cuốn sách đặc biệt ấy?”
”Cháu không biết. Chắc thầy nghĩ cháu sẽ thích nó.”
“Cháu đã bao giờ trao đổi về mật mã, hay là bất kì hình thức nào về việc trao đổi những tin nhắn bí mật, với Dumbledore chưa?”
”Không, con chưa từng”- Hermione vừa nói vừa dùng tay áo lau mắt. “Và nếu như Bộ đã không tìm thấy những gì bí ẩn trong vòng ba mươi mốt ngày, cháu nghi ngờ là cháu sẽ tìm được đấy..”
Hermione nín khỏi bật khóc nức nở. Ba người bị nêm chặt trên ghế khiến Ron rất khó khăn mới quang được tay lên vai Hermione. Scrimgeour quay trở lại bản di chúc.
“’Cho cậu Harry James Potter,’” ông đọc, và bên trong Harry dường như thu nhỏ lại vì sự phấn khích,. “Ta để lại cho con trái Snitch con bắt được lần đầu tiên tại trận Quitditch đầu tiên của con ở Hogwart, như là sự nhắc nhở về phần thưởng cho tính kiên trì và khéo léo.”
Khi ông Scrimgeour lấy ra một quả bóng nhỏ cỡ quả óc chó màu vàng, những cái cánh màu bạc của nó vãy vẫy một cách yêu đuối, Harry Không thể không cảm giác thất vọng.
“Tại sao Dumbledore để lại cho cậu trái Snitch này?” - ông Scrimgeour hỏi.
“Cháu không biết,” – Harry nói. “Những cái lí do mà bác vừa đọc, con nghĩ là….. để nhắc nhở con về những gì con có thể nhận được nếu như con……. kiên trì và bất cứ cái gì khác.”
“Cậu nghĩ rằng quà tặng đó chỉ mang tính tượng trưng thôi sao?”
“Cháu nghĩ như vậy,” Harry nói. “Không thì còn là cái gì hơn được nữa?”
“Tôi mới đang là người đặt câu hỏi,” ông Scrimgeour nói, dịch cái ghế của ông lại gần chiếc sofa. Bóng tối đã bao trùm lên mọi vật; qua chiếc hàng rào, cái lều to mang trên mình nó một màu trắng trông đến sởn gai ốc.
“Cần nhấn mạnh với cậu là chiếc bánh sinh nhật cậu hôm nay cũng có hình của trái Snitch,” Scrimgeour nói với Harry. “Vì sao?”
Hermione nở một nụ cười đầy nhạo báng.
“Ồ, hiển nhiên như vậy mà ông không biết sao, nó đang hướng vào một sự thật rằng Harry là một tầm thủ xuất sắc, hay ông cho rằng,” cô nói. “Chắc chắn có một thông điệp bí mật từ cụ Dumbledore ở bên dưới lớp kem!”
“Tôi không nghĩ là có thứ gì giấu dưới lớp kem,” ông Scrimgeour nói, “nhưng một trái banh Snitch có thể là chỗ che dấu tốt cho một vật gì đó nho nhỏ. Các cô cậu biết vì sao, tôi chắc chắn vậy?”
Harry nhún vai, Hermione, tuy nhiên, lại trả lời: Harry nghĩ răng việc trả lời một cách chính xác như là một thói quen đã ăn sâu vào tư tưởng cô bé mà giờ đây, cô bé không ngăn nó lại được.
“Bởi vì tất cả những trái Snitch thì đều có một bộ nhớ,” cô bé nói .
“Cái gì?”Harry và Ron đồng thanh; cả hai đứa vẫn cứ quan niệm rằng Hermione thì chả biết gì nhiều về Quidditch.
“Chính xác,” Scrimgeour nói. “Một trái Snitch thì không được chạm bởi một bàn tay trần trước khi nó được phóng, với người làm ra nó cũng thế, họ phải đeo găng tay. Nó mang trong mình một sự kích thích bởi thế nó có thể nhận ra được người mà lần đầu tiên có thể chạm tay vô nó, trong một tình huống ganh đua để gianh lấy nó. Trái Snitch này” – ông ấy cầm trái banh vàng nhỏ xíu lên — “vẫn nhớ được cái lần bị cậu bắt, Potter. Nó thì làm cho tôi nghĩ rằng Dumbledore, người có một năng lực phép thuật vĩ đại, dù cho có một vài sơ suất nhỏ, có thể đã phù phép trái Snitch này chỉ để mở cho mỗi mình cậu.”
Tim Harry đập nhanh. Nó chắc chắn rằng ông Scrimgeour đã đúng. Làm thế nào để nói có thể không phải cầm trái Snitch bằng bàn tay trần của mình trước mặt ông Bộ trưởng. “Cậu không nói gì cả,” Scrimgeour nói. “Có thể cậu đã biết trước cái đang được ẩn dấu trong trái banh Snitch?”
“Không,”Harry thốt lên, vẫn đang băn khoăn làm sao nó có thể chạm vào trái Snitch mà không thực sự làm điều đó. Nếu như một mình nó biết được phép Đọc tư tưởng, thực sự biết, và có thể biết được ý nghĩ của Hermione; nó có thể đọc được điều gì đang diễn ra trong đầu Hermione.
“Cầm lấy nó,” Scrimgeour nói nhỏ.
Harry bắt gặp đôi mắt màu vàng của ông Bộ trưởng và biết rằng, nó không có một lựa chọn nào khác ngoài việc tuân lệnh . Nó giơ bàn tay của mình ra, ông Scrimgeour lại ngồi thẳng lên một lần nữa và đặt trái Snitch, chậm rãi và đầy cân nhắc, vào trong lòng bàn tay của Harry.
Chả có gì xảy ra. Những ngón tay của Harry khép lại đế giữ chặt trái Snitch, trái banh đã mệt vì vùng vẫy hết sức. Scrimgeour, Ron, và Hermione , và vẫn còn le lói hi vọng là sẽ có một điều gì đó xảy ra trong một vài tính huống.
“Đầy kịch tính nhỉ,” Harry nói lạnh băng. Cả Ron và Hermione đều phá ra cười.
“Đó là tất cả rồi đúng không?” Hermione hỏi, đứng dậy khỏi chiếc ghế võng.
“Không hẳn thế,” Scrimgeour nói, lúc này đang giận dữ “Cụ Dumbledore còn để lại một chúc thư nữa, Potter.”
“Đó là cái gì?” Harry khỏi, đầy kích động.
Lần này ông Scrimgeour không có ý định tìm hiểu cái ý nghĩa của di chúc nữa.
“Thanh gươm của Godric Gryffindor,” ông ta nói. Hermione và Ron như bật dậy. Harry nhìn quanh để tìm một dấu hiệu của cái chuôi cẩn hồng ngọc, nhưng ông Scrimgeour thì không mang theo thanh gươm cùng với cái túi da bởi vì trong bất cứ trường hợp nào, cái túi quá nhỏ.
“Vậy giờ nó ở đâu?” Harry hỏi đầy nghi hoặc.
“Thật không may,” Scrimgeour nói, “Cái thanh gươm đó không thuộc về cụ Dumbledore để cụ có thể cho đi. Thanh gươm của Godric Gryffindor là một vật mang tính lịch sử quan trọng, và như vật, thuộc về…”
“Nó thuộc về Harry!” Hermione nói nóng nảy. “Nó đã chọn Harry, chính bạn ấy mới là người tìm thấy nó và rút nó ra từ chiếc nón phân loại–”
“Theo như những dẫn chứng lịch sử đáng tin cậy, thanh gươm trao nó vào tay bất kì một Gryffindor xuất sắc nào,” Scrimgeour nói. “Và điều đó thì sẽ không làm cho nó chính xác thuộc về ngài Potter đây, dù cho cụ Dumbledore có thể đã quyết định.” ông Scrimgeour gãi nhẹ má, xem xét kĩ lưỡng Harry. “Sao cậu nghĩ vậy –?”
“Thầy Dumbledore muốn đưa cho cháu thanh gươm à?” Harry nói, cố gắng để giữ mình kiềm chế. “Bởi vì có thể cụ ấy nghĩ là nó đẹp khi treo trên tường của cháu chăng?”
“Đây là một trò đùa à, Potter!” ông Scrimgeour gầm lên. “Có phải vì cụ Dumbledore nghĩ rằng chỉ có thanh gươm của Godric Gryffindor mới đủ khả năng để tiêu diệt người kế vị Slytherin? Có phải cụ ấy trao cho cậu thanh gươm, Potter, bởi vì cụ ấy nghĩ rằng, cũng như bao người khác đnag nghĩ, cậu là môt người đựa chọn để tiêu diệt Kẻ-Chớ-Gọi-Tên-Ra?”
“Một lý thuyết nghe xuôi tai đấy,” Harry nói. “Đã có một ai thử đâm thanh kiếm qua Voldermort chưa? Có thể Bộ nên cử một vài người thử làm điều đó, thay vì việc cứ phí hoài thời gian của họ để dập tắt mấy chiếc bât-lửa-tắt-đèn hay để che đậy những vụ tẩu thoát khỏi Azkaban. Đó có phải điều ông đang làm, thưa ngài Bộ trưởng, im thin thít ở trong phòng, hí hoáy cậy tung trái banh Snitch? Rất nhiều người đang chết đi – và tôi cũng suýt trở thành một trong số đấy – Voldemort săn đuổi tôi ngang qua cả ba tỉnh, hắn đã giết chết thầy Moody, nhưng rồi chả thấy một lời nói nào từ phía bộ pháp thuật, phải không? Và ông vẫn trông đợi là bọn tôi sẽ hợp tác với ông ư!”
“Cậu đi xa rồi đấy!” ông Scrimgeour hét lên, đứng bật dậy: Harry cũng bật dậy. Ông Scrimgeour khập khiễng tiến lại gần Harry và ấn đầu đũa phép vào ngực của Harry; Nó để lại một lỗ cháy đen trên cái áo của Harry như một ít tàn thuộc lá.
“Ôi!” Ron nói, nhảy ra khỏi ghế và rút đũa phép nhưng Harry ngăn lại,
“Đừng! Đừng cho ông ta cái cớ để bắt chúng ta?”
“Hãy nhớ rằng cậu đang ở một nơi không phải Hogwarts, được chứ?” Ông Scrimgeour nói và thở gấp, hơi thở phả vào mặt Harry. “Và nhớ luôn cho rằng, ta không phải = Dumbledore để mà có thể tha thứ cho cái thói láo xược và thiếu vâng lời của cậu? Cậu có thể coi cái thẹo đó như một chiếc vương miện, Potter, nhưng đây không phải lúc để mà một thằng-nhãi-mười-bảy-tuổi được phép nói ta cần làm cái gì! Cậu nên học thêm về sự kính trọng!”
“Cũng là thời gian để ông kiếm được nó.” Harry nói.
Cái sàn ra rung lên bởi tiếng nhiều bước chân chạy lại, cánh cửa phòng bật mở và ông bà Weasley chạy vào.
“Chúng tôi– chúng tôi nghe thấy –” ông Weasley nói, nhìn một cách đầy lo lắng trước sự mặt-đối-mặt của Harry và ông bộ trưởng.
”—sự to tiếng,” Bà Weasley hổn hển.
Ông Scrimgeour bước lùi lại một bước, liếc nhìn cái lỗ thủng mà ông ta làm ra trên cái áo của Harry. Ông ta dường như hối hận về sự nóng nảy quá mức của mình.
“Không - không có gì đâu,” ông ta càu nhàu. “Tôi…. Thấy tiếc về quan điểm của cậu,” ông ta nói, nhìn thẳng vào gương mặt của Harry. “Có lẽ cậu đã nghĩ là Bộ đã không ước muốn như những gì cậu – những gì Dumbledore – mong chờ. Chúng ta nên hợp tác với nhau.”
“Tôi không thích cái phương pháp của ông chút nào, thưa ông bộ trưởng,” Harry nói. “Ông nhớ không?”
Lần thứ hai, nó giơ bàn tay phải lên và đưa cho ông Scrimgeour xem cái vết thẹo màu trắng, đánh vần câu Tôi không được nói dối . Nét mặt ông Scrimgeour đanh lại. Ông ta quay đi không một lời nói và khập khiễng ra khỏi phòng. Bà Weasley bước theo lão đi ra khỏi phòng và rồi Harry nghe thấy tiếng dứng lại. Sau một phút bà Weasley quay lại và nói, “Ông ta đi rồi!”
“Ông ta muốn cái gì vậy?” Ông Weasley hỏi và nhìn ba đứa Harry, Ron, và Hermione cùng lúc khi bà Weasley quay trở lại.
“Để đưa những gì cụ Dumbledore để lại cho bọn cháu,” Harry nói. “Và họ cũng chỉ nói về nội dung chúc thư của cụ.”
Ở ngoài vườn, trên mấy cái bài, ba đồ vật mà ông Scrimgeour đưa cho chúng được chuyền tay tất cả mọi người. Mọi người la hét ầm ĩ quanh cái Tắt-lửa và cuốn - Chuyện kể về những hiệp sĩ xứ Beedlevà không ngớt than vãn về cái sự thật rằng ông Scrimgeour đã khước từ việc trao lại thanh kiếm, nhưng không ai đưa ra một ý kiến gì về việc tại sao cụ Dumbledore lại trao cho Harry một trái Snitch cũ. Và đến khi ông Weasley kiểm tra cáiTắt lửa lần thứ ba hay thứ tư gì đó, Bà Weasley ngập ngừng, “Harry con, mọi người đang rất đói vì chẳng ai muốn bắt đầu mà không có con… Bác phục vụ bữa tối được rồi chứ?”
Tất cả chúng ăn vội vàng bữa tối và sau khi hát “Happy Birthday” và nuốt chửng một đống bánh, bữa tiệc đã tàn. Bác Hagrid, người được mời đến đám cưới ngày hôm sau, nhưng quá lớn để có thể ngủ tại trang trại Hang Sóc, đã làm một cái lều để ngủ ở cánh đồng bên cạnh.
“Gặp bọn mình trên lầu,” Harry thì thầm với Hermione trong khi chúng đang giúp bà Weasley làm cho khu vườn trở lại nguyên trạng. “Sau khi tất cả mọi người đã đi ngủ.”
Lên trên phòng ngủ, Ron bắt đầu kiểm tra cái Tắt-lửa của nó, và Harry làm đầy cái ví do bác Hagrid tặng, không phải với vàng, mà là với những món quà nó được tặng, cho dù chúng cũng không có nhiều giá trị cho lắm như chiếc bản đồ đạo tặc, cái gương của chú Sirius tặng nó và cái mặt dây chuyền của R.A.B. Nó kéo chặt dây lại và quấn cái túi quanh cổ nó, rồi ngồi giữ trái Snitch và xem đôi cánh mỏng của nó vẫy vậy một cách yếu đuối. Cuối cùng, Hermione gõ cửa và nhón chân bước vào phòng.
“Muffiato,” (Chặn âm thanh – ND) cô bé thì thần và vung cây đũa phép về phía cầu thang.
“Mình nghĩ là cậu không chấp nhận câu thần chú này mà?” Ron nói.
“Nhưng thời gian đã thay đổi rồi,” Hermione trả lời. “Giờ thì hãy đưa cho bọn mình xem cái Tắt lửa.”
Ron lấy nó ra, cầm ở trước mặt và ấn nó, chiếc đèn duy nhất trong phòng tắt phụt.
“Vấn đề là ….”, Hermione khẽ nói trong bóng tối, “chúng ta nên sử dụng nó kết hợp với bột tối hù xứ Pêru”
Một tiếng “cạch” nhỏ, và một quả bóng ánh sang từ cái đèn bật ngược trở lại trần nhà và chiếu chiếu sáng bọn nó một lần nữa.
“Tuyệt vời”, Ron thốt lên, thoáng một chút dè dặt,”Và theo như họ nói, thì cái này là do thầy Dumbledore chế ra”.
“Mình biết nhưng, chắc hẳn thầy Dumbledore không có ý để cái bật lửa lại chỉ để cho bạn tắt đèn thôi đâu.”
“Mấy cậu có nghĩ thầy biết được rằng Bộ pháp thuật sẽ tịch thu chúc thư cuả thầy và kiểm tra mọi thứ để lại cho bọn mình không?”, Harry hỏi
“Rõ ràng” Hermione nói ngay “trong chúc thư thầy không thể nói cho tụi mình biết tại sao thầy để lại mấy thứ đó cho tụi mình, và chúc thư cũng không giải thích…”
“… vì lý do gì thầy không gợi ý cho tụi mình khi thầy còn sống nhỉ?” Ron băn khoăn
“Ừ đúng,” Hermione nói ngay trong lúc gõ nhẹ vào quyển “Truyện kể về những hiệp sĩ nhà Beeldle”. “Nếu những thứ này quan trọng đến mức trở thành mối lo ngại dưới mũi của bộ pháp thuật, các bạn nghĩ thầy cho tụi mình biết tại sao à… trừ khi thầy biết nó rõ ràng?”
“Không đúng, có phải thầy đã không ……” Ron nói, “Mình đã luôn nói rằng là thầy đãng trí mà. Tài năng và biết mọi thứ nhưng gàn dở. Để lại cho Harry một trái Snitch cũ- như thế là thế nào nhỉ?”.
“Mình cũng không biết,” Hermione nói. “Khi ông Scrimgeour bắt bạn cầm lấy nó, Harry, mình linh cảm chắc rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra”
“Ừ vậy thì” hary tiếp lời, tim nó đập nhanh hơn khi đưa trái snitch lên cao bằng những ngón tay. “Mình đã không cố gắng hết sức trước ông Scrimgeour?”
“Ý cậu là sao? ” Hermione hỏi
“Trái Snitch mình bắt được ở trong trận Quidditch đầu tiên của mình?” Harry nói ngay. “Hai người ko nhớ à ….?””
Hermione nhìn hoàn toàn sửng sốt. Ron há hốc miệng vì kinh ngạc cứ nhìn lom lom từ Harry đến trái Snitch nhiều lần cho đến khi nó há hốc miệng.
“Đó là trái mà cậu gần như nuốt chửng!”
“Chính vậy,” Harry đáp nhanh, lần này tim nó càng đập nhanh hơn nó cố ấn trái Snich vào miệng.
Nó không mở ra. Sự thất vọng và chán nản dâng lên: nó đặt trái banh vàng xuống nhưng sau đó Hermione hét lên “Chữ viết! Nhìn đi, có chữ viết trên nó!”
Nó suýt làm rơi trái banh Snitch trong sự bất ngờ và hào hứng.Hermione gần như đã đúng, khắc sâu trên lớp vỏ màu vàng, không hiện ra lần thứ hai, có năm được viết từ rất nhỏ, Harry nhận ra ngay hang chữ nghiêng nghiêng đó là chữ viết tay của cụ Dumbledore.
Ta mở ra tại lúc đóng lại
Ta mở ra tại lúc đóng lại.
Dòng chữ biến mất ngay khi nó vừa đọc được chúng.
“’Ta mở ra tại điểm đóng….’ Nó phải có nghĩa gì chứ
Hermione và Ron cùng lắc đầu, nhìn ngơ ngác.
“Ta mở ra tại tại điểm đóng… đóng lại …. Ta mở ra tại điểm đóng lại…”
Dù chúng nhắc lại nhiều lần, với đủ các ngữ điều khác nhau, vẫn không có một hi vọng nào hiểu được những từ đấy.
“Và còn thanh kiếm”, Ron chốt lại, khi cả bọn đã chán nản với việc tìm hiểu ý nghĩa dòng chữ trên trái Snitch”
“Tại sao thầy muốn Harry có được thanh kiếm?”
“Và tại sao lại không thể cho mình biết” Harry lặng đi “Mình đã ở đó, đúng là nó đã nằm ở trên tường trong phòng thấy khi mình và thấy nói chuyện hồi năm ngoái! Nếu thầy muốn mình có được nó, vậy tại sao lại không đưa mình ngay lúc đấy?”
Cảm giác đang phải ngồi làm một kỳ thi với một câu hỏi phải trả lời cho kì được tự dưng làm cho đầu óc nó bùng nhùng, kém minh mẫn. Có điều gì đó trong những cuộc trò chuyện dài với thầy Dumbledore năm ngoái không? Buộc lòng nó phải hiểu hết được ý nghĩa? Thầy Dumbledore rất mong nó hiểu?
“Còn về phần cuốn sách này,” Hermione băn khoăn “’Chuyện kể về những hiệp sĩ xứ Beedle’…. Mình chưa từng nghe qua về chúng”
“Cậu chưa bao giờ nghe ai nói về nó sao?” Ron hỏi, không tin vào tai mình. “Cậu đùa đấy à?”
“Thật vậy,” Hermione ngạc nhiên. “Cậu biết rõ về chúng lắm sao?”
“Ừ, dĩ nhiên!”
Harry nhìn lên, kinh ngạc. Cái chuyện Ron đọc một quyển sách mà Hermione thậm chí là chưa từng nghe qua thật là phi lí.
Tuy nhiên Ron càng kinh ngạc hơn.
“Vậy! tất cả những câu truyện cổ về trẻ con đều được cho rằng là của Beedle đấy, như là:’Suối nước của Định mệnh Công bằng’… ‘Phù thuỷ và cái ấm nhún nhảy’… ‘Rabbitty Babbitty và cái chân Cục tác’…”
“Khoan đã,” Hermione hỏi “Truyện cuối là gì nhỉ?”
“Thôi nào!” Ron nói, nhìn Harry rồi đến Hermione một cách đầy hoài nghi. “mấy cậu chắc hẳn đã nghe về Rabbitty Rabbitty…..”
“Ron, cậu biết quá rõ Harry rồi còn mình thì lớn lên trong một gia đình Muggle!” Hermione nói. “Bọn mình không nghe những chuyện như của bạn khi còn bé mà là ‘Nàng bạch tuyết và bảy chú lùn’, và ‘Cô bé lọ lem’”
“Đấy là cái gì, một căn bệnh à?” Ron thắc mắc.
“Đó là những câu chuyện cổ tích dành cho trẻ con.” Hermione nói, cúi xuống ra dấu.
“Ờ.” Ron ngập ngừng. ”Ý mình là, những gì cậu nghe – Cậu biết đấy – những câu chuyện cổ xuất phát từ Beedle. Tớ không biết nguyên bản của chúng như thế nào.”
“Nhưng mình vẫn thắc mắc tại sao thầy Dumbledore lại cho rằng mình nên đọc chúng”
Có tiếng lách cách dưới cầu thang.
“Có thể là anh Charlie, mẹ mình giờ này ngủ rồi, đang loay hoay để mọc lại tóc của ảnh,” Ron sốt sắng
“Đúng ra lúc này bọn mình phải ngủ rồi,” Hermione nói kẽ. “Đừng mong chờ ngày mai được ngủ nướng”
“Ừ”, Ron nhất trí “Một sự nổi khùng của mẹ chú rể với bộ ba thì không khó khăn gì để phá hỏng buổi hôn lễ. Mình sẽ lo về đèn đóm”
Và Ron nhấn cái Tắt-lửa một cái cùng lúc Hermione rời khỏi căn phòng.