"Có ai đó đã giúp chúng ta! Người đã gửi con hươu cái tới ấy!" nó cứ liên mồm nói "Có người cùng phe với chúng ta! Thêm một Horcrux bị tiêu diệt!"
Cái mề đay bị phá hủy làm cả ba đứa phấn khích hẳn lên, và suốt ngày tranh luận về những nơi có thể tìm thấy những Horcrux còn lại dù chúng đã bàn tới chuyện này cả tỉ lần rồi. Harry lạc quan cho rằng sắp tới sẽ càng ngày có càng nhiều đột phá hơn. Cơn hờn dỗi của Hermione không thể làm Harry nguôi đi niềm vui sướng ngập tràn; bước nhảy đột ngột đầy may mắn của cả bọn, con hươu cái bí ẩn, sự tái xuất hiện của thanh kiếm của Gryffindor, và nhất là sự trở về của Ron làm Harry khó lòng nào giữ nổi vẻ mặt bình thản.
Đến chiều tối thì Harry và Ron lại thoát khỏi vẻ mặt nặng nề của Hermione với cái cớ là đi lục lọi tìm kiếm những quả mâm xôi không hề tồn tại bên bờ giậu. Hai đứa tha hồ trao đổi thông tin cho nhau, Harry cuối cùng cũng kể xong chuyến phiêu lưu lang bạt khắp nơi của nó và Hermione, và những gì đã xảy ra ở Thung Lũng Godric. Còn Ron thì cập nhật cho Harry tất cả tin tức nó thu thập được từ thế giới phù thủy trong mấy tuần qua.
".... vậy làm thế nào mà các cậu biết về Điều cấm kỵ thế?" Ron đột nhiên hỏi sau khi kể cho Harry nghe về những nỗ lực tuyệt vọng của những phù thủy gốc Muggle để tránh bị Bộ kiểm soát.
"Điều cấm kỵ? Điều cấm kỵ nào?"
"Cậu và Hermione bây giờ đã thôi không gọi tên húy của Kẻ-mà-ai- cũng-biết-là-ai-đấy!"
"Ah ừ, chỉ là một thói quen xấu mà bọn tớ vừa mới bị nhiễm thôi" Harry đáp "dù sao thì tớ vẫn thoải mái gọi hắn là Vol..."
"ĐỪNG!!!" Ron gào lên, làm Harry nhảy giật cà tưng đến bên bờ giậu, và Hermione (đang chúi mũi vào một quyển sách ở cửa cái lều) phải quay ra quắc mắt nhìn hai đứa.
"Xin lỗi" Ron kéo Harry ra khỏi bụi mâm xôi, " nhưng tên hắn đã được yểm bùa! Và đó là cách chúng truy tìm chúng ta! Khi gọi tên húy của hắn, lời nguỳên sẽ bị phá, và sẽ có một dạng dấu hiệu phép thuật nào đó, đó chính là cách chúng tìm thấy chúng ta ở phố Tottenham Court!"
"Vì chúng ta đã gọi tên húy của *hắn* ư?"
"Chính thế! Nghĩ mà xem, chỉ có những người nào thực sự muốn chống lại hắn, ví dụ như Dumbledore mới dám gọi cái tên đó ra. Bây giờ, chúng đã yểm bùa cái tên đó, thì chẳng quá ư dễ dàng tìm ra thành viên của Hội Phượng Hoàng sao? Chúng suýt tóm được Kingsley..."
"Cậu không đùa chứ?"
"Ừ, có cả tá Tử thần thực tử dồn bắt chú ấy, nhưng chú đã thoát được. Giờ chú cũng đang chạy trốn như chúng ta" Ron gãi má bằng đầu đũa của nó một cách đầy suy tư "Cậu không nghĩ Kingsley đã gửi con hươu cái đó đến chứ?"
"Thần hộ mệnh của chú Kingsley là con linh miêu, mình đã thấy ở đám cưới rồi, nhớ không?"
"Ừ nhỉ..."
Chúng đi xa dần khỏi bờ giậu, cái lều và Hermione.
"Harry, cậu không nghĩ đó là cụ Dumbledore chứ?"
"Cụ Dumbledore cái gì cơ?"
Ron có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng lại nói tiếp với giọng thật trầm.
"Dumbledore.... và con hươu cái? Ý mình là" Ron liếc nhìn Harry qua khóe mắt "thầy là người cuối cùng giữ thanh gươm đúng không?"
Harry thừa hiểu ý nghĩa tiềm ẩn đằng sau câu hỏi ấy. Cái ý nghĩ rằng Dumbledore đã quay lại, rằng thầy đang dõi theo chúng, nếu mà như thế thì thật an ủi biết bao. Harry lắc đầu.
"Dumbledore đã mất" nó nói " Mình đã thấy tận mắt, nhìn rõ cái xác. Thầy đã thực sự ra đi rồi. Với cả, Thần hộ mệnh của thầy là một con phượng hoàng, không phải hươu cái"
"Thần hộ mệnh có thể biến đổi, đúng không?" Ron hỏi tiếp "Thần hộ mệnh của cô Tonks đã thay đổi mà?"
Đúng, nhưng nếu Dumbledore vẫn còn sống, sao thầy lại không lộ diện? Sao thầy không trực tiếp đưa cho chúng ta thanh gươm?
"Tương tự như" Ron nói tiếp "Lí do vì sao thầy không đưa thanh gươm cho cậu lúc còn sống, để lại cho cậu quả Snitch cũ và cho Hermione một quyển truyện trẻ con?"
"Nghĩa là sao?" Harry nhìn Ron chờ đợi câu trả lời.
"Mình không biết nữa" Ron nói "Đôi khi mình chán nản và nghĩ rằng... hẳn thầy có khi chỉ muốn đùa cợt, hoặc- hoặc là muốn làm mọi việc phức tạp hơn. Nhưng giờ thì mình không nghĩ như vậy nữa. Thầy đã có ý định thật sự khi cho mình cái Deluminator, đúng không? Thầy, uhm" tai Ron chuyển sang màu đỏ ửng và nó làm như chăm chú bứt túm cỏ dưới chân bằng ngón cái "thầy hẳn đã biết sẽ có lúc mình bỏ các cậu."
"Không" Harry sửa lại "Thầy hẳn đã biết cậu luôn luôn muốn quay lại"
Ron tuy vẫn còn ngượng nghịu song thầm cảm ơn câu nói của Harry vô cùng. Để thay đổi đề tài, Harry nói "Nhắc đến thầy Dumbledore mới nhớ, cậu đã nghe nói những gì Skeeter viết về thầy chưa?"
"Ừ đó" Ron đáp lại ngay lập tức "mọi người đang bàn tán xôn xao về chuyện đó đấy. Vì những chuyện càng kì lạ càng thu hút mà, Dumbledore là bạn thân của Grindelwald, giờ thì đúng là trò cười cho những người không thích Dumbledore, và là cái tát giữa mặt đối với những ai đã nghĩ thầy là một hình tượng mẫu mực. Mình không nghĩ đó là chuyện to tát đến vậy đâu, thầy hồi đó còn rất trẻ, khi mà họ - "
"Bằng tuổi chúng ta" Harry cắt ngang y như khi đốp lại Hermione khi trước, và có cái gì đó trên nét mặt của Harry khiến Ron quyết định không tiếp tục bàn luận về vấn đề này thêm nữa.
Một con nhện bự nằm im trên cái mạng nhện đầy sương giá mắc trên bụi mâm xôi.
Harry nhắm tới nó bằng chiếc đũa thần Ron đưa tối hôm trước, chiếc đũa mà Hermione đã hạ cố kiểm tra và xác định là được làm từ cây mận gai.
"Enorgio! (Phình to!)"
Con nhện khẽ rùn mình và nhún nhảy trên cái mạng của chính nó. Harry thử lại một lần nữa, và lần này con nhện có nhỉnh lên chút xíu.
"Dừng lại đi!" Giọng Ron dứt khoát " Mình xin lỗi đã nói thầy Dumbledore còn quá trẻ, được chưa nào?"
Harry đã quên béng mất nỗi sợ hãi kinh niên của Ron với bọn nhện.
"Xin lỗi – Reducio (Teo lại!)"
Con nhện không hề thu nhỏ lại. Harry nhìn xuống chiếc đũa làm từ cây mận gai. Bất kể câu thần chú dù đơn giản đến mấy mà cả buổi Harry thử làm với cây đũa này đều kém hiệu quả hơn rất nhiều lần so với cây đũa lông chim phượng hoàng. Cây đũa mới có cảm giác cực kì xa lạ, như dính chặt một cây đũa của người khác vào ống tay áo thôi vậy.
"Cậu phải cố luyện tập thôi" Hermione đến đứng ngay sau lưng chúng một cách âm thầm và theo dõi Harry phóng to thu nhỏ con nhện nãy giờ " Chỉ là vấn đề về sự tự tin thôi mà Harry"
Harry biết tại sao Hermione lại mong muốn chiếc đũa thay thế trở nên phù hợp với nó. Cô bé cảm thấy có lỗi đã làm gãy đũa thần của Harry. Harry kìm lại câu trả đũa rằng nếu Hermione thấy nó vô dụng hãy cầm cây đũa mận gai, và Harry sẽ dùng đũa của Hermione vậy.
Nó mừng là cuối cùng cả ba lại là bạn bè như trước, song ngay khi Ron mỉm một nụ cười thăm dò với cô bé, Hermione quay ngoắt đi và biến mất đằng sau quyển sách dày cộp.
Cả ba đứa trở về lều khi trời tối sụp. Harry lãnh đợt gác đầu tiên. Ngồi trước cửa lều, Harry cố dùng chiếc đũa mận gai niệm chú làm mấy hòn đá nhỏ bay lên, nhưng phép thuật của nó dường như vụng về hơn và mất đi sức mạnh vốn có. Hermione nằm trên giường đọc sách, Ron, sau khi cố gắng ném mấy cái liếc đầy lo lắng về phía cô bé, rút ra từ trong túi xách một cái đài không dây nhỏ làm bằng gỗ.
"Có một chương trình" Ron nói thầm thì với Harry "phát sóng những tin tức thật. Còn lại thì đã theo phe của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hết rồi, và tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Bộ. Riêng chương trình này, cậu cứ nghe thì biết, tuyệt lắm! Vấn đề là họ không thể phát sóng hàng đêm được, bởi vì phải thay đổi địa điểm thường xuyên phòng khi bị theo dõi, và mình phải có mật khẩu để bắt được sóng. Tiếc là mình lại lỡ mất lần phát sóng hôm trước..."
Ron gõ từng nhịp đũa lên chiếc đài và lẩm nhẩm hàng dãy từ khác nhau. Thỉnh thoảng nó lại nhìn lén lút về phía Hermione, lo sợ một cơn thịnh nộ sẽ nổ ra, nhưng cô bé làm như không hề thấy nó ở đấy. Cứ như vậy trong vòng mười phút, Ron gõ đũa và lẩm bẩm, Hermione nằm đọc sách, và Harry tiếp tục luyện tập với cây đũa mận gai.
Cuối cùng Hermione cũng trèo ra khỏi giường. Ron ngừng trò nhịp đũa ngay lập tức.
"Nếu cậu thấy khó chịu thì mình sẽ ngừng ngay lập tức!" nó nói với Hermione một cách lo lắng.
Hermione không hề hạ cố trả lời nó, mà hướng về phía Harry.
"Chúng mình cần nói chuyện" Cô bé nói
Harry nhìn cuốn sách mà cô bé vẫn đang ôm chặt trong tay "Cuộc đời và những dối trá của Albus Dumbledore"
"Gì cơ?" nó đáp một cách sợ hãi. Một ý nghĩ vụt qua đầu Harry, biết đâu lại có một chương trong cuốn sách nói về nó, và nó khiếp hãi nếu phải nghe kể về mối quan hệ giữa nó với Dumbledore theo cách của Rita. Tuy vậy câu trả lời của Hermione lại hoàn toàn không lường trước được.
"Mình muốn tới gặp Xenophilius Lovegood"
Harry nhìn chòng chọc vào cô bé.
"Mình xin lỗi?"
"Xenophilius Lovegood, cha của Luna. Mình muốn tới gặp và nói chuyện với ông ấy"
"Ờ - tại sao?"
Hermione hít một hơi thật sâu như để gắng hết sức, và nói " Chính là dấu ấn đó, trong quyển Thơ cổ Beedle!Nhìn xem này!"
Hermione đẩy cuốn Cuộc đời và những lời dối trá của Dumbledore tới trước cặp mắt không lấy gì làm hứng thú của Harry, nhìn rõ một bức ảnh chụp lại bức thư gốc Dumbledore viết cho Grinderwald, với nét chữ viết tay nghiêng gầy quen thuộc của thầy. Nó ghét phải nhìn những bằng chứng này, bằng chứng rằng Dumbledore đã thực sự viết những dòng chữ đó, chứ không phải là tác phẩm bịa đặt của Rita.
"Chữ ký" Hermione nói "Nhìn vào chữ ký đi Harry!"
Nó nghe theo.
Lúc đầu nó chẳng hiểu cô bé nói về cái gì, nhưng khi nhìn gần hơn với đầu đũa thắp sáng, nó nhận ra Dumbledore đã thay thế chữ A trong Albus bằng kí hiệu trên quyển Chuyện Kể Về Những Hiệp Sĩ Của Beedle thu nhỏ.
"Ờ - các cậu đang...?" Ron hỏi với giọng đầy hi vọng, song ngay lập tức bị dập tắt bởi cái nhìn của Hermione. Cô bé quay lại về phía Harry.
"Bắt đầu có sự liên hệ rồi chứ?" cô bé nói "Mình biết Viktor đã nhận định đó là kí hiệu của Grinderwald, song chính dấu hiệu này đã được khắc trên ngôi mộ ở Godric’s Hollow, mà ngày tháng trên ngôi mộ có từ rất lâu trước khi Grinderwald ra đời! Và giờ thì đây! Ah, và dĩ nhiên chúng ta không thể hỏi thầy Dumbledore hay Grinderwald dấu hiệu đó nghĩa là gì - mình còn không rõ liệu Grinderwald có còn sống hay không nữa - nhưng chúng ta có thể hỏi ông Lovegood. Ông ấy đã đeo dấu này tới lễ cưới. Mình tin chuỵện này rất quan trọng đấy Harry!"
Harry không trả lời ngay. Nó nhìn thẳng vào khuôn mặt căng thẳng, nhưng đầy hồ hởi của cô bé, rồi quay ra màn đêm đen đặc, suy nghĩ. Sau một quãng lặng dài, nó nói: "Hermione, chúng mình không cần thêm một chuyến đi như Thung Lũng Godric nào nữa. Chúng mình đã tự dẫn xác đến đó, và..."
"Nhưng mọi chuyện đều dẫn chúng mình theo chiều hướng đó! Thầy Dumbledore đã cho mình cuốn Chuyện Kể Về Những Hiệp Sĩ Của Beedle! Sao cậu lại không nghĩ rằng chúng ta cần phải tìm ra dấu hiệu đó?"
"Đấy lại thế rồi!" Harry bắt đầu cảm thấy bực mình "Chúng ta cứ tự huyễn hoặc mình rằng thầy Dumbledore đã để lại những chỉ dẫn, những dấu hiệu..."
"Cái Deluminator tỏ ra cực kì hữu ích với mình" Ron chen vào "Theo mình thì Hermione nói đúng đấy, chúng mình nên tới gặp và nói chuyện với ông Lovegood" Harry ném về phiá Ron một cái nhìn cay cú. Nó dám cá sự ủng hộ của Ron đối với Hermione hầu như chẳng liên quan gì đến lòng ham muốn tìm hiểu ý nghĩa của kí tự cổ hình tam giác kia.
"Sẽ không giống như lần ở Thung Lũng Godric đâu" Ron nói tiếp "Lovegood theo phe chúng ta mà, tờ Kẻ Lí Sự của ông ấy bao lâu nay vẫn luôn ủng hộ cậu, và luôn nói rằng mọi người phải giúp đỡ cậu"
"Mình tin chắc chuyện này cực kỳ quan trọng đấy" Hermione nói giọng bộ cũng cực kỳ nghiêm túc.
"Chả lẽ cậu không nghĩ là, nếu đúng là chuyện quan trọng thật thì đáng lẽ thầy Dumbledore đã nói với mình trước khi mất rồi chứ?"
"Có lẽ.. có một vài điều mà cậu phải tự tìm cho chính mình" Hermione nói, với một điều bộ yếu ớt như đang cố bám vào rơm.
"Chính xác" Ron nói ngay đầy vẻ nịnh bợ "Nghe có vẻ hợp lý đấy"
"Không, thực ra là chẳng hợp lý tí nào" Hermione lại đốp lại "Nhưng mình nghĩ chúng ta vẫn nên đến gặp ông Lovegood. Một dấu hiệu liên quan tới thầy Dumbledore, Grinderwald, và Thung Lũng Godric. Harry, mình nghĩ chúng ta phải tìm hiểu rõ chuyện này mới được!"
"Mình nghĩ chúng ta nên bỏ phiếu" Ron nhanh nhảu "Ai muốn đi gặp ông Lovegood ..."
Tay Ron đã giơ lên cao ngay trước cả Hermione. Cô bé hơi bĩu môi nghi ngờ trong khi cũng giơ tay hưởng ứng.
"Ít phiếu hơn rồi, xin lỗi nhé Harry" Ron vỗ lưng Harry an ủi.
"Thôi được rồi" Harry nói, nửa ngạc nhiên, nửa bực tức "Chỉ, một khi gặp ông Lovegood chúng ta sẽ thử đi tìm những Horcruxes còn lại, đúng không? Mà chờ đã, có ai trong chúng ta biết ông Lovegood sống ở đâu không? Trong hai cậu có ai biết không?"
"Cách nhà mình không xa" Ron nói. "Mình không biết chính xác ở chỗ nào, nhưng bố mẹ mình luôn chỉ về phía ngọn đồi khi họ đề cập đến gia đình Lovegood. Sẽ không khó khăn gì để tìm được đâu."
Khi Hermione trở lại chiếc gường ngủ, Harry hạ giọng:
"Cậu chỉ đồng tình để thử và lấy được sự quan tâm của cậu ấy"
"Trong tình yêu và chiến tranh, mọi thứ đều công bằng" Ron vui vẻ hẳn lên "Đúng là thuận cả đôi đường. Đừng có rầu rĩ, với cả bây giờ là Giáng sinh, và Luna sẽ về nhà trong kỳ nghỉ."
Ba đứa đang ngắm một khung cảnh tuyệt đẹp của ngôi làng của Ottery St CatchPole từ trên đồi nơi hiu hiu gió thổi nơi chúng độn thổ đến. Từ góc nhìn của chúng, ngôi làng phía dưới trông như bộ sưu tập nhà đồ chơi lấp lóa dưới những vệt nắng mặt trời thẳng tắp chen vào giữa những đám mây rọi xuống mặt đất. Chúng đứng ngắm nhìn Trang Trại Hang Sóc trong vài phút, tay che mắt, nhưng tất cả những gì chúng thấy là mấy rặng cây và bờ giậu cao vút của vườn lan, một cách che mắt người Muggle để khỏi trông thấy ngôi nhà kì quái ẩn giấu phía sau.
"Kì cục thật, ở gần thế này, nhưng lại không ghé qua nhà" Ron nói.
"Đâu phải như cậu chưa được thấy họ. cậu ở đó nguyên mùa giáng sinh mà" Hermione nói lạnh tanh.
"Mình đâu có ở đó" Ron bật cười "Cậu nghĩ mình đã quay về đó và nói với tất cả mọi người là mình đã bỏ các cậu mà đi ư? Hẳn Fred và George sẽ thích lắm đấy. Cả Ginny nữa, chắc hẳn nó sẽ thông cảm với mình lắm"
"Nếu vậy thì cậu đã ở đâu?" Hermione hỏi giọng ngạc nhiên.
"Chỗ ở mới của Bill và Fleur. Ngôi nhà sò ở vùng nông thôn.Anh Bill luôn tốt với mình. Anh không hưởng ứng chuyện mình đã làm, song cũng không hề nhắc tới chuyện đó. Anh ấy biết mình rất hối hận mà. Còn lại người trong nhà chẳng ai biết mình đã về. Bill nói với mẹ là anh ấy và Fleur muốn có một kỳ nghỉ riêng với nhau. Các cậu hiểu chứ, kỳ nghỉ đầu tiên sau lễ cưới. Mình chắc Fleur không bận lòng đâu. Thừa biết chị ấy ghét Celestina Warbeck ra sao rồi"
Ron quay lưng lại phía Trang Trại.
"Thử tìm phía trên kia xem" nó dẫn đường lên trên đỉnh đồi.
Chúng đi bộ trong vòng vài tiếng, trong khi Harry bị Hermione bắt phải choàng Chiếc áo tàng hình.
Lùm cây trên ngọn đồi thấp mọc hoang dại đứng tách xa ra khỏi một căn lều nhỏ trông như không có người ở.
"Cậu có nghĩ đây là nhà họ không? Có khi họ đang đi nghỉ lễ Giáng sinh ở đâu đó" Hermione nhòm vào căn bếp nhỏ gọn gàng với dàn cây phong lữ bên cửa sổ. Ron khịt mũi.
"Nếu là nhà Lovegood thì chỉ liếc qua cái cửa sổ là biết ngay đúng hay không. Thử đi tìm trên mấy ngọn đồi khác xem nào"
Và cả ba đứa Độn thổ thêm mấy dặm về phía Bắc.
"À há!!!" Ron hét lên, khi cơn gió mạnh thổi bạt cả tóc và quần áo. Nó chỉ tay lên phía trên đỉnh đồi, nơi một tòa nhà quái dị đang đứng sừng sững nổi bật trên nền trời, một ống đen hình trụ khổng lồ với một mặt trăng ma quái treo lơ lửng đằng sau trong ánh trời chiều. "Chắc chắn đó là nhà của Luna! Còn có ai khác trên đời dám sống trong ngôi nhà đó chứ? Trông như một con pháo khổng lồ vậy!"
"Trông nó chẳng giống loài chim nào cả" Hermione gườm gườm nhìn ngôi nhà.
"Ý mình là con pháo trong cờ vua cơ! Ron nói – "Một cái lâu đài ấy" ( Lưu ý: trong tiếng Anh, "rook" vừa có nghĩa là "quân pháo" trong môn cờ vua, vừa có nghĩa là "con quạ")
Trong bọn Ron là đứa cẳng dài nhất, nó lên đến đỉnh đồi đầu tiên. Khi Harry và Hermione đuổi kịp nó, thở hổn hển và đau xóc cả hông, chúng thấy Ron đang cười toe toét chờ đón.
"Đúng là nhà họ đấy" Ron nói "Nhìn mà xem"
Ba tấm biển viết tay đính lên trên cánh cửa gẫy gục. Tấm biển thứ nhất ghi:
TỔNG BIÊN TẬP TỜ QUIBBLER, X.LOVEGOOD
Tấm thứ hai ghi:
CHỌN CHO MÌNH MỘT CÀNH TẦM GỬI
Tấm thứ ba ghi:
TRÁNH XA CÂY MẬN SAI KHIẾN
Cánh cửa kêu cọt kẹt khi chúng bước vào nhà. Lối đi ngoằn ngoèo vào cửa chính mọc đầy những loài cây kỳ dị, kể cả giống cây màu da cam với thứ quả trông giống củ cải mà thỉnh thoảng Luna đeo như một loại khuyên tai. Harry cho rằng nó còn nhận ra một cây Snarlgaluff và tránh xa khỏi cái gốc mốc meo nguy hiểm. Hai cây táo cua già cỗi, cành trụi lá và oằn đi trong gió, nhưng vẫn lúc lỉu những trái chín đỏ mọng nhỏ xinh, và hàng loạt những vòng hoa tầm gửi trắng xếp hàng như lính canh hai bên cửa.
Một con cú với bộ dạng yếu ớt, đầu giống một con chim ưng, đậu ở trên một càng cây tầm tầm với chúng.
"Cậu nên bỏ áo khoác tàng hình ra đi Harry" Hermione nói "Người mà ông Lovegood muốn giúp không phải chúng tớ, mà chính là cậu"
Harry nghe theo và đưa chiếc áo cho Hermione nhét vào chiếc túi kết hạt. Cô bé gõ ba lần vào cánh cửa đen dày, tán đầy đinh sắt cùng cái chuông gõ cửa giống một con đại bàng.
Tầm mười giây trôi qua, rồi cánh cửa mở tung và Xenopilius Lovegood hiện ra, đi chân trần và mặc một cái áo ngủ bạc màu. Mớ tóc dài bạc trắng của ông còn chưa chải, bù xù rối tinh. Xenophilius ở bữa tiệc cưới Bill và Fleur hiển nhiên là bảnh bao hơn rất nhiều.
"Cái gì? Có chuyện gì thế? Mấy người là ai? Chúng bay muốn gì?" ông ta hét lên với giọng cao chói lói, cáu kỉnh, nhìn từ Hermione tới Ron, và kết thúc ở Harry với cái miệng hình chữ O tròn vo tức cười.
"Xin chào bác Lovegood" Harry đưa tay ra " Cháu là Harry, Harry Potter"
Xenophilius không bắt tay Harry, nhưng con mắt không nhìn thẳng xuống mũi của ông ta giờ đăm đăm ngó lên vết sẹo trán Harry.
"Chúng cháu vào có được không ạ?" Harry hỏi "Có vài chuyện chúng cháu muốn hỏi bác"
"Tôi cũng không chắc như vậy có nên không" Xenophilius thì thầm. Ông ta nuốt khan và nhìn nhanh một vòng ra ngoài vườn. "Thật sự tôi rất shock... tôi nghĩ... tôi... thực ra có lẽ tôi không nên - "
"Không lâu đâu ạ" Harry nói, cảm thấy bắt đầu thất vọng với thái độ chào đón chẳng mấy phần nồng hậu này.
"Tôi -- ôi, thôi được rồi. Vào đi, nhanh lên! Nhanh lên!"
Cả bọn vừa mới kịp đặt chân lên ngưỡng cửa thì Xenophilius đã đóng sập cửa lại. Chúng đang chiêm ngưỡng căn bếp lập dị nhất Harry từng thấy. Căn bếp tạo thành hình tròn gần như hoàn hảo, khiến Harry có cảm giác như đang đứng trong một lọ đựng hạt tiêu khổng lồ vậy.
Mọi thứ đều được uốn cong để dựng sát vào tường : bồn rửa, bếp lò, ủ bát đĩa - tất cả đều được vẽ hình hoa, côn trùng và chim với những màu cơ bản sáng trưng. Harry nghĩ mình đã bắt đầu nắm bắt được phong cách của Luna.
Những hiệu ứng như thế, trong một không gian khép kín như thế này, quả thực có phần hơi quá đà.
Ngay giữa sàn nhà là một cái cầu thang kim loại uốn hình trang trí dẫn lên tầng trên. Có một mớ hỗn độn những tiếng đập, tiếng leng keng từ trên lầu vọng xuống: Harry đang tự hỏi không hiểu Luna đang làm gì.
"Các cháu tốt hơn lên tầng đi" Xenophilius nói, mặc dù trông ông vẫn cực kỳ không thoải mái, và ông dẫn cả lũ lên trên.
Căn phòng phía trên trông giống như một dạng kết hợp giữa phòng khách và phòng làm việc, nhưng còn lộn xộn hơn cả căn bếp. Dù nhỏ hơn và có dạng hình tròn, căn phòng này lại gợi nhớ đến Phòng Cần Thiết trong một lần nó biến thành một mê cung khổng lồ chứa cả tỉ thứ đồ vật được cất giấu qua bao thế kỷ. Căn phòng này có hàng đống giấy tờ vung vãi khắp nơi, chồng sách này bên chồng sách nọ. Hàng loạt những mẫu động vật được làm rất hoàn hảo, những con vật mà Harry không thể nhìn ra là con gì, tất cả hoặc vỗ cánh, hoặc nhe nanh, treo ngay trên trần nhà.
Luna không có ở đây: thứ mà làm ra những tiếng động huyên náo ban nãy là một đồ vật bằng gỗ lích kích những bánh xe, vòng răng phép thuật. Thoạt nhìn nó trông giống như lai giữa một cái ghế băng và một tủ đựng đầy sách, nhưng rồi nó hiểu ra đó chỉ là một loại máy in lỗi thời mà thôi, vì tờ Kẻ Lí Sự đang dần dần được tuôn ra từng trang từ cái máy.
"Xin lỗi" Xenophilius nói, và sải bước tới bên cái máy, giật vội một miếng khăn trải bàn dưới một chồng sách ngồn ngộn, làm những thứ sách vở ấy rơi ào xuống đất, phủ vội tấm khăn lên cái máy in đang kêu lục cà lục cục. Ông quay lại đối diện Hary.
"Cháu đến đây làm gì?"
Trước khi Harry kịp trả lời, Hermione bỗng thốt lên một tiếng kêu kinh hoàng.
"Bác Lovegood, kia là cái gì?"
Cô bé chỉ vào một cái sừng xám xoáy trôn ốc khổng lồ na ná giống sừng kỳ lân, đính chặt vào tường chiếm một khoảng không gian lớn của căn phòng.
"Đó là sừng của Snorkark Sừng Nhàu"
"Không phải!" Hermione hét lên.
"Hermione" Harry xấu hổ thì thầm "đây không phải là lúc..."
"Nhưng Harry, đó là sừng con Erumpent! Nó được liệt vào Hạng B của Những Mặt Hàng Được Phép Buôn Bán, nó cực kỳ nguy hiểm để đem vào trong nhà như thế này!"
"Nhưng làm sao cậu biết đó là sừng Erumpent?" Ron hỏi, và tránh vội xa khỏi cái sừng nhanh đến mức có thể trong sự lộn xộn bừa bãi của căn phòng.
"Có một mục miêu tả rõ ràng trong cuốn Những sinh vật huyền bí và nơi tìm thấy chúng, bác phải đem vứt thứ này đi ngay lập tức! Bác không biết rằng nó có thể nổ tung bất cứ lúc nào dù chỉ là với sự va chạm nhỏ nhất ạ?"
"Snorkark Sừng nhàu" Xenophilius nói dứt khoát, ánh mắt bướng bỉnh bảo thủ "là một sinh vật huyền thoại vô cùng nhút nhát, và cái sừng của nó - "
"Bác Lovegood, cháu nhận ra những khe rãnh ở gốc sừng, và đó chính là sừng Erumpent, nó cực kỳ nguy hiểm - cháu không biết bác lấy đó từ đâu -"
"Tôi đã mua nó" Xenophilius nói bằng giọng giáo điều "Hai tuần trước, tôi mua thứ đó từ tay một phù thủy trẻ tuổi vô tình biết được sở thích của tôi với loài Snorkark tinh tế. Một món quà Giáng sinh bất ngờ cho Luna" ông ta nói, và quay sang Harry "Vậy chính xác thì tại sao cậu tới đây, cậu Harry?"
"Chúng cháu cần sự giúp đỡ" Harry nói ngay trước khi Hermione lại bắt đầu.
"Giúp?" Xenophilius nói "Giúp đỡ? Uhmmm"
Mắt ông ta lại nhìn lên vết sẹo trên trán Harry. Ông dường như cùng một lúc vừa bị thôi miên vừa sợ hãi tột cùng.
"Phải.... vấn đề là... giúp đỡ Harry Potter... thực ra là khá nguy hiểm...."
"Nhưng chính bác đã kêu gọi mọi người phải luôn luôn giúp đỡ Harry, rằng đó là nhiệm vụ hàng đầu của tất cả chúng ta ư?" Ron hỏi "Trên tờ báo của bác ấy?"
Xenophilius liếc về phía sau, nơi chiếc máy đánh chữ vẫn đang kêu lạch cạch và gõ ầm ĩ bên dưới tấm khăn trải bàn.
"Ờ... phải... tôi đã từng thể hiện quan điểm đó... nhưng -"
"Đó là điều tất cả những người khác nên làm, còn riêng bản thân bác thì không ư?" Ron tiếp tục.
Xenophilius không trả lời. Ông tiếp tục nuốt khan, phóng cái nhìn khắp lượt cả ba đứa. Harry có cảm giác như ông đang trải qua khoảnh khắc đấu tranh nội tâm vô cùng đau đớn.
"Luna đâu rồi ạ?" Hermione hỏi "Chúng ta sẽ xem cậu ấy nghĩ gì về chuyện này"
Xenophilius nuốt khan. Dường như ông đã hóa đá. Cuối cùng ông nói, bằng giọn run rẩy và nhỏ tới mức khó lòng nghe thấy được qua tiếng chiếc máy in: "Luna đang ở dưới suối, tìm bắt Plimly Nước ngọt. Nó sẽ rất thích được gặp các cháu đấy. Tôi sẽ đi gọi nó. Phải- phải... Tôi sẽ cố thử giúp các cháu"
Ông đi xuống cái cầu thang xoắn ốc, và ba đứa nghe thấy tiếng cửa trước mở ra và rồi đóng lại.
Chúng nhìn nhau.
"Lão già hèn nhát" Ron nói "Luna gan dạ gấp mười lần lão"
"Chắc hẳn ông ấy lo sợ bọn Tử thần thực tử sẽ làm gì đó nếu biết chúng ta đang ở đây" Harry biện hộ.
"Mình đồng ý với Ron" đến lượt Hermione "Lão già đạo đức giả kinh tởm, bảo mọi người giúp cậu trong khi bản thân lão thì cố mà né tránh. Và trên hết là tránh xa cái sừng đó ra nhé."
Harry bước tới bên cái cửa số phía xa bên kia phòng. Nó thấy dòng suối, một dải mỏng lấp lánh tít xa dưới chân đồi. Giờ ba đứa đang ở trên cao rất cao, và một chú chim bay ngang qua khi nó phóng tầm mắt về phía Trang Trại Hang Sóc, giờ đã bị dải đồi che lấp khuất tầm nhìn. Ginny đang ở đâu đó nơi ấy. Kể từ đám cưới của Bill và Fleur chưa bao giờ Harry và Ginny gần nhau như thế này, nhưng cô bé hẳn chẳng thể biết rằng nó đang nhìn về phía cô, nghĩ về cô. Nó nghĩ đáng ra nó phải vui vì chuyện đó mới phải, phản ứng của Xenophilius thể hiện ra một điều: bất cứ ai có liên quan đến nó đều sẽ gặp nguy hiểm.
Nó quay trở lại vào trong phòng và bắt gặp những thứ đồ cổ quái khác trên miếng ván cong: một bức tượng đá chạm hình một nữ phù thuy rất đẹp nhưng có vẻ khắc khổ đội một thứ mũ vô cùng quái dị trên đầu. Hai vật trông rất giống cái ống nghe của người khiếm thính bằng vàng uốn cong ra từ hai phía. Một đôi cánh nhỏ xíu màu xanh lấp lánh đính trên đai da quấn quanh đỉnh đầu bà, trong khi một cái củ cải màu da cam đính lấy một đai da khác quanh trán.
"Nhìn xem này" Harry trỏ.
"Ôi quyến rũ thật đấy" Ron mỉa mai "Thật ngạc nhiên tại sao lão ta không đội thứ của nợ đó đến lễ cưới nhỉ?"
Ba đứa nghe thấy tiếng cửa trước sập lại. Và một thoáng sau, Xenophilius trèo lên chiếc thang hình xoắn ốc lên tầng, đôi chần gầy nhẳng giờ đã xỏ vào đôi bốt Wellington, tay cầm một khay những tách trà ăn rơ hợp bộ với nhau theo một phong cách kinh khủng và một ấm trà nóng bốc khói.
"Ah, cậu đã phát hiện ra sáng tạo nho nhỏ của tôi"
Xenophilius ném một cách thô bạo khay trà vào tay Hermione và bước tới đứng cạnh Harry bên bức tượng.
"Đúng chuẩn mẫu, vừa khít, ngự trên đầu Rowens Ravenclaw xinh đẹp ‘Sự thông thái vô hạn là tài sản lớn nhất của con người!’ "
Ông trỏ vào thứ trông như cái trợ thính.
"Đây là ống dẫn Wrackpurt để loại bỏ những âm thanh làm phân tán tư tưởng người đang suy nghĩ trong một phạm vi nhất định. Còn đây" ông chỉ tiếp vào đôi cánh nhỏ "chân vịt Billywig dùng để sai khiến trí não hưng phấn. Và cuối cùng" ông trỏ vào cái củ cải màu cam " cây mận sai khiến, để tôn vinh khả năng chấp nhận những điều cao cả khác thường"
Xenophilius sải bước quay lại với khay trà mà Hermione đã chật vật đặt lên chiếc bàn đang rung lên bần bật.
"Tôi có thể mời các cháu dùng trà pha chế từ rễ cây Gurdy chứ?" Xenophilius nói " Cha con tôi đã tự pha chế đấy" Ông rót thứ trà có màu tím giống như nước quả anh đào và nói "Luna đang ở chân cầu, nó cực kỳ vui sướng khi biết các cháu đang ở đây. Chắc cũng không phải chờ lâu đâu, nó sắp bắt đủ Plimpy để nấu súp cho chúng ta rồi. Ngồi xuống đi và tự thêm đường vào trà nhé"
"Vậy" ông dọn một chồng giấy liêu xiêu sắp rơi trên ghế bành và ngồi xuống, đôi chân mang ủng Wellington đan vào nhau "Tôi có thể giúp gì cho cậu đây, cậu Potter?"
"Vâng" Harry liếc thấy Hermione đang gật đầu lia lịa khuyến khích "Đó là về dấu hiệu bác đeo trên ngực hôm đám cưới anh Bill và chị Fleur. Chúng cháu muốn biết nó có nghĩa là gì."
Xenophilius rướn lông mày.
"Các bạn đang nói tới dấu hiệu của những Thánh vật của tử thần?