Phía sau nó, không rõ vì vui sướng hay sợ hãi, Ron không ngừng chửi rủa bằng tông giọng cao nhất nó có thể có, và dường như Hermione đang khóc thổn thức.
Khoảng năm phút sau, Harry bớt lo lắng về việc con rồng có thể sẽ hất chúng xuống, , vì nó có vẻ chẳng có một ý định nào ngoài việc rời cái nhà tù dưới lòng đất càng xa càng tốt; tuy nhiên câu hỏi làm cách nào và khi nào chúng có thể xuống khỏi lưng nó vẫn còn đó một cách đáng sợ. Nó không hề có chút ý tưởng nào về việc những con rồng có thể bay trong bao lâu mà không cần hạ cánh, hay làm cách nào mà con rồng này, chỉ hơi nhìn thấy đường, có thể tìm một vị trí tốt để đáp xuống. Harry liên lục liếc chung quanh, hình dung rằng nó đang cảm thấy cái sẹo ngứa ran …
Voldemort sẽ mất bao lâu để biết rằng chúng đã đột nhập vào kho bạc của Lestranges? Lũ yêu tinh ở Gringotts sẽ thông báo với Bellatrix sớm chừng nào? Tới khi nào chúng sẽ khám phá ra thứ đã bị lấy đi? Và rồi, khi chúng biết được cái cúp vàng đã bị mất? Voldemort sẽ biết, ít nhất, rằng chúng đang săn tìm những Horcruxe.
Con rồng dường như khao khát một chút không khí mát mẻ và trong lành: Nó lên cao mãi đến khi chúng bay xuyên qua những làn mây giá lạnh, và Harry không còn có thể phân biệt được những chấm nhỏ nhiều màu sắc, mà thực ra là những cái xe đang lũ lượt ra vào thủ đô. Cứ thế chúng tiếp tục bay, trên những vuờn quê chia thành những mảng xanh và nâu, trên những con đường và những dòng sông uốn lượn quanh mảnh đất như những dải ruy băng mượt mà óng ả.
"Cậu đoán xem nó đang tìm cái gì?" Ron la toáng khi càng ngày chúng càng bay xa hơn về phía bắc.
"Chịu," Harry hét lại. Đôi tay nó tê cóng vì cơn lạnh nhưng Harry không dám thử đổi tay nắm. Nó đã suy nghĩ được một lúc về việc chúng sẽ phải làm gì nếu trông thấy bờ biển trải dài bên dưới, nếu con rồng hướng về phía đại dương; Nó vừa lạnh vừa cóng, chưa kể cực kì đói và khát. Lúc nào, nó tự hỏi, là lần cuối cùng con rồng được cho ăn? Chắc chắn không lâu nữa nó sẽ cần thức ăn? Và điều gì sẽ xảy ra nếu như, vào thời điểm đó, nó nhận ra trên lưng mình có ba người có thể trở thành thức ăn?
Mặt trời thấp dần xuống trên bầu trời đã ngả màu chàm; và con rồng vẫn tiếp tục bay, bên dưới chúng, những thành phố và thị trấn lướt dần ra khỏi tầm nhìn, cái bóng vĩ đại của nó trượt trên mặt đất như một đám mây đen khổng lồ. Mỗi bộ phận trong cơ thể Harry nhức nhối với nỗ lực để bám vào lưng rồng .
"Có phải mình đang tưởng tượng không?" Ron hét lớn sau một khoảng thời gian im lặng khá dài, "hay là chúng ta đang giảm độ cao?"
Harry nhìn xuống và trông thấy những ngọn núi xanh thẫm và những hồ nước ánh đồng trong ánh hoàng hôn. Khung cảnh dường như dần dần lớn hơn và chi tiết hơn khi nó liếc qua bên cạnh của con rồng, và nó tự hỏi phải chăng nó đã tiên đoán được sự hiện diện của nước ngọt bằng những ánh phản chiếu của nắng.
Con rồng bay ngày càng thấp theo những đường xoắn ốc lớn, dường như nó đang hướng về một trong những hồ nước nhỏ hơn.
"Mình nghĩ chúng ta phải nhảy ngay khi đủ thấp!" Harry nói vọng lại với hai bạn. "Thẳng xuống nước trước khi nó nhận ra chúng ta đang ở đây."
Cả hai đồng ý, Hermione có vẻ chấp nhận một cách yếu ớt, và ngay lúc này, Harry có thể nhìn thấy cái bụng dưới rộng màu vàng của con rồng đang lướt qua mặt hồ tạo nên những làn sóng lăn tăn.
"NGAY BÂY GIỜ!"
Nó trườn qua bên cạnh của con rồng và lao thẳng xuống hồ, chân nó chạm mặt nước trước tiên; cú rơi cao hơn Harry ước chừng và nó đập mạnh xuống dòng nước, chìm sâu như một viên đá vào thế giới màu xanh, lạnh buốt, chứa đầy sậy. Nó đạp mạnh về phía mặt nước để nổi lên, hổn hển, để trông thấy những gợn sóng khổng lổ hình tròn bắt nguồn từ nơi Ron và Hermione rơi xuống. Dường như con rồng không hề hay biết chuyện gì: Nó đã cách nơi chúng nhảy khoảng 50 bước, sà xuống hớp những ngụm nước bằng cái miệng đầy sẹo của nó. Khi Ron và Hermione trồi lên từ lòng hồ sâu, phun nước phì phì và thở hổn hển, con rồng vẫn tiếp tục bay, đôi cánh đập mạnh, và cuối cùng đáp xuống ở một phía bờ xa. Harry, Ron, và Hermione hướng về phía bờ ngược lại. Hồ nước này dường như không sâu lắm: Không lâu sau đó chúng phải đấu tranh vượt qua bùn và sậy hơn là bơi, và cuối cùng, ướt đẫm, thở hổn hển và kiệt sức, chúng ngồi phịch xuống bãi cỏ trơn trượt. Hermione gục xuống, húng hắng ho và rùng mình. Mặc dù Harry có thể nằm xuống và ngủ một cách sung sướng, nó loạng choạng đứng dậy, rút đũa thần, và bắt đầu thi triển những bùa chú bảo vệ thông thường quanh chúng.
Nó gia nhập với Ron và Hermione khi đã lên bờ.
Đó là lần đầu tiên Harry có thể nhìn họ một cách hoàn chỉnh kể từ khi đào thoát từ kho bạc. Cả hai đều có những vết cháy đỏ tấy đầy trên mặt và cánh tay, quần áo cháy xém nhiều chỗ.
Chúng nhăn nhó khi đắp thuốc từ cây bạch tiễn vào vết thương. Hermione chuyền cho Harry chai thuốc rồi lấy ra ba chai nước bí mà cô bé mang theo từ căn nhà vỏ sò và những chiếc áo choàng khô, sạch cho cả ba. Chúng thay áo và uống nước bí.
"Ừm, về mặt tốt," cuối cùng Ron lên tiếng khi ngồi nhìn những lớp da trên tay mình mọc lại, "chúng ta có Horcrux. Ngược lại – "
" – không có gươm," Harry nghiến răng đáp khi nó nhỏ những giọt bạch tiễn qua lỗ cháy xem trên quần jean xuống vết bỏng bên dưới.
"Không có gươm," Ron lập lại. "Cái thứ phá hoại, hai mang…"
Harry kéo Horcrux từ túi áo khoác ướt nó vừa cởi bỏ và đặt nó xuống bãi cỏ trước mặt chúng. Lấp lánh dưới ánh mặt trời, nó thu hút ánh nhìn của chúng giữa những hớp nước bí.
"Ít ra lần này chúng ta không thể đeo nó, đeo trên cổ trông rất kì lạ," Ron nói, chùi miệng bằng lưng bàn tay.
Hermione nhìn qua bờ bên kia hồ, nơi con rồng vẫn đang uống nước.
"Các cậu nghĩ điều gì sẽ xảy ra cho nó?" Hermione hỏi. "Nó sẽ không sao chứ?"
"Cậu nói như bác Hagrid vậy," Ron đáp. "Đó là một con rồng, Hermione à, nó có thể tự chăm sóc mình. Chúng ta mới cần phải lo lắng."
"Ý cậu là sao?"
"Ừm, mình không biết phải thông báo với cậu thế nào," Ron nói, "nhưng mình nghĩ chúng có thể đã nhận ra chúng ta đột nhập vào Gringotts."
Cả ba lăn ra cười, và khi đã bắt đầu, chúng không thể ngừng lại. Sườn Harry đau nhức, nó cảm thấy quay cuồng với cơn đói, nhưng nó ngả lưng xuống bãi cỏ bên dưới bầu trời áng đỏ và cười đến khi cổ họng khô rát.
"Tuy nhiên chúng ta sẽ phải làm gì?" cuối cùng Hermione lên tiếng, vừa nói vừa nấc, cố gắng nghiêm túc trở lại. "Hắn sẽ biết, phải không? Kẻ-Ai-Cũng-Biết sẽ nhận ra rằng chúng ta biết về những Horcrux của hắn!"
"Có thể chúng sẽ quá sợ hãi để nói với hắn?" Ron nói một cách hy vọng. "Có thể chúng sẽ che dấu – "
Bầu trời, mùi của hồ nước, âm thanh của Ron, tất cả đều mờ dần: Cơn đau bổ đôi đầu Harry như vết chém của một thanh gươm.
Hắn đang đứng giữa một căn phòng leo lét ánh đèn, và nhiều pháp sư đứng thành hình bán nguyệt quay mặt về phía hắn, và trên sàn một hình dáng nhỏ bé đang run rẩy quỳ dưới chân hắn.
"Ngươi đã nói gì?" Giọng hắn cao và lạnh lùng, nhưng giận dữ và sợ hãi đang cháy bùng trong lòng hắn. Điều duy nhất khiến hắn kinh sợ - nhưng điều đó không thể xày ra, hắn không thể hiểu bằng cách nào …
Tên yêu tinh run sợ, không thể ngước nhìn đôi mắt đỏ phía trên.
"Lăp lại!" Voldermort thì thào. "Lặp lại!
"Chu-úa Tể của tôi," tên yêu tinh lắp bắp, đôi mắt đen mở rộng vì sợ hãi, "Chu-úa Tể của tôi … chúng tôi đa-ã tận sư-ức ngăn ca-ản chúng … Những ke-ẻ cải tra-ang, Chúa Tể của tôi … đã đột nhập – đã đột nhập vào – vào kho ba-ạc của nhà Lestranges…"
"Những kẻ cải trang? Những kẻ cải trang nào? Ta tưởng rằng Gringotts có cách phát giác những kẻ cải trang? Chúng là ai?"
"Đó là … đó là … thằng nha-ãi P-Potter và ha-ai đứa bạn…"
"Và chúng đã lấy gì?" hắn hỏi, cất cao giọng, một nỗi sợ hãi kinh khủng đang ôm lấy hắn. "Cho ta biết! Chúng đã lấy gì?"
"Một … một chi-ếc cúp vàng nho-ỏ, Chu-úa Tể của tôi…"
Một tiếng gầm vì giận dữ, vì muốn phủ nhận thoát ra như thể từ một người xa lạ: hắn nổi giận, điên cuồng, điều đó không thể là sự thật, không thể nào xảy ra, không ai có thể biết: Làm cách nào mà thằng nhóc đó có thể phát hiện ra bí mật của hắn? Chiếc Đũa Phép Tiền Bối rạch một đường giữa không trung và một tia sáng màu xanh loé lên trong phòng; tên yêu tinh đang quỳ lăn ra, chết. Đám pháp sư trước mặt hắn chạy tán loạn, khiếp sợ: Bellatrix va Lucius Malfoy đẩy những kẻ khác ra phía sau trên đường chạy ra cửa, và chiếc đũa của hắn phất lên liên tục, tất cả những kẻ còn sót lại đều bỏ mạng, vì đã đem tin tức này đến cho hắn, vì đã nghe biết về chiếc cúp vàng –
Một mình giữa những thi thể, hắn quát tháo giận dữ, và chúng lần lượt hiện ra trước mắt hắn: những báu vật, những vật giữ an toàn cho hắn, những dấu vết của sự bất tử - cuốn nhật ký bị phá hủy, và chiếc cúp vàng bị đánh cắp: Giả như, giả như, thằng nhóc biết về những thứ khác thì sao? Có thể nào nó đã biết, có thể nào nó đã bắt đầu hành động, có thể nào nó đã lần theo dấu những thứ khác? Phải chăng lão Dumbledore là nguồn gốc của mọi thứ? Dumbledore, lão đã luôn nghi ngờ hắn; Dumbledore, kẻ đã chết dưới mệnh lệnh của hắn; Dumbledore, cây đũa thần của lão đang nằm trong tay hắn, vậy mà lão vẫn với tay ra khỏi nỗi nhục nhã của sự chết thông qua thằng oắt, thằng oắt –
Nhưng chắc chắn hắn sẽ biết nếu thằng nhóc phá hủy bất cứ Horcrux nào, hắn, Chúa Tể Voldemort, sẽ biết, sẽ cảm nhận được? Hắn, pháp sư vĩ đại nhất; hắn, kẻ mạnh nhất, hắn, người đã giết Dumbledore và một lũ những kẻ vô danh, không xứng đáng: Làm sao Chúa Tể Voldemort có thể không biết, nếu hắn, chính hắn, quan trọng và cao quý nhất, bị tấn công, chia cắt?
Quả thật, hắn đã không cảm nhận được khi cuốn nhật ký bị phá hủy, nhưng hắn đã cho rằng đó là do lúc ấy hắn không có cơ thể để cảm nhận, tồn tại ở một dạng còn thấp kém hơn hồn ma… Không, chắc chắn những vật còn lại vẫn an toàn… Những Horcrux còn lại phải còn nguyên vẹn… Nhưng hắn phải biết, hắn phải chắc chắn… hắn bước vội vàng trong phòng, đá thi thể của tên yêu tinh sang một bên khi hắn bước ngang, và những bức tranh mờ nhạt, cháy bỏng trong bộ óc đang sôi sục của hắn: hồ nước, căn lều, và Hogwarts. Cơn giận dữ của hắn dịu lại đôi chút: Làm sao thằng nhóc có thể biết hắn giấu chiếc nhẫn trong căn lều của gia đình Gaunt? Không ai biết rằng hắn có họ hàng với nhà Gaunt, hắn đã giấu đi tất cả mọi sự liên kết, những án mạng đó chưa bao giờ được quy kết cho hắn: Chiếc nhẫn, chắc chắn, đã được an toàn.
Và làm cách nào thằng nhóc, hoặc bất cứ ai khác, biết về cái hang và xuyên qua sự bảo vệ của nó? Ý tưởng về chiếc mề đay bị đánh cắp thật vô lý…
Về phần ngôi trường: Chỉ mình hắn biết Horcrux đã được giấu tại nơi nào ở Hogwarts, vì chỉ mình hắn dò ra được bí mật sâu thẳm nhất của nơi ấy…
Ngoài ra còn có Nagini, nó bắt buộc phải ở gần hắn từ bây giờ, không còn có thể sai đi thực hiện những vụ cắn giết, dưới sự bảo vệ của hắn…
Nhưng để chắc chắn, để hoàn toàn chắc chắn, hắn cần quay trở lại từng địa điểm đó, hắn cần tăng sự bảo vệ gấp đôi cho mỗi Horcrux của mình… Một công việc, giống như cuộc truy tìm chiếc Đũa Phép Tiền Bối, mà hắn phải đích thân làm một mình …
Nơi nào hắn nên tìm đến trước tiên, nơi nào đang gặp nguy hiểm nhất? Một sự khó chịu quen thuộc thoáng qua trong hắn. Dumbledore đã biết tên đệm của hắn… Dumbledore có thể đã đoán ra được mối quan hệ giữa hắn với nhà Gaunts… Căn nhà bỏ hoang của họ, có lẽ, là nơi cất giấu thiếu an toàn nhất, đó là nơi hắn sẽ đến trước tiên…Hồ nước, chắc chắn không thể nào … mặc dù có một khả năng mỏng manh rằng lão Dumbledore có thể đã biết mội vài tội lỗi của hắn, thông qua trại cô nhi. Và Hogwarts … nhưng hắn biết rằng Horcrux ở nơi đó vẫn an toàn; Potter không thể nào vào đến Hogsmeade mà không bị phát hiện, huống hồ là ngôi trường. Mặc dù vậy, hắn cũng nên thận trọng thông báo với Snape rằng thằng nhóc có thể sẽ tìm cách xâm nhập vào tòa lâu đài … tất nhiên, sẽ thật ngu ngốc khi nói với Snape lý do thằng nhóc quay trở lại; hắn đã mắc sai lầm nghiêm trọng khi tin tưởng Bellatrix và Malfoy: Chẳng phải sự ngu ngốc và bất cẩn của chúng đã chứng tỏ sự thiếu sáng suốt của hắn khi tin tưởng chúng sao?
Vậy thì hắn sẽ tìm đến căn lều của nhà Gaunt trước, mang theo Nagini: Hắn sẽ không bao giờ rời xa con rắn nữa… và hắn bước những bước dài ra khỏi phòng, qua hành lang, và hướng ra khu vườn tối tăm nơi nguồn nước đang chảy; hắn gọi con rắn bằng Xà ngữ và nó trườn ra để gặp hắn như một cái bóng dài…
Đôi mắt Harry mở to khi nó kéo mình quay trở về hiện tại: Nó đang nằm trên bờ hồ trong ánh hoàng hôn, Ron và Hermione đang nhìn nó chăm chú. Phán đoán từ ánh nhìn lo lắng của cả hai, và bằng nhịp đập nơi vết sẹo, sự thâm nhập đột ngột vào tâm trí Voldermort đã không trôi qua mà không bị phát hiện. Nó gắng sức ngồi dậy, rùng mình vì lạnh, có đôi chút ngạc nhiên khi nhận ra da mình vẫn còn ướt, và nó nhìn thấy chiếc cúp nằm một cách vô hại trên bãi cỏ trước mặt, và hồ nước màu xanh biển đậm, lốm đốm những vệt vàng ánh mặt trời đang lặn.
"Hắn biết." Giọng nó nghe thật lạ, và trầm sau những âm cao từ tiếng thét giận dữ của Voldemort. "Hắn biết, và hắn sẽ đến kiểm tra những nơi chứa Horcrux, còn cái cuối cùng," nó đứng thẳng dậy, "ở Hogwarts. Mình đã biết. Mình đã biết mà."
"Cái gì?"
Ron há hốc miệng nhìn Harry; Hermione ngồi thẳng dậy, đầy lo lắng.
"Nhưng cậu đã nhìn thấy gì? Làm sao cậu biết?"
"Mình nhìn thấy hắn phát hiện chuyện chiếc cúp, mình – mình đã ở trong đầu hắn, hắn" – Harry nhớ lại cảnh giết chóc ấy – "hắn giận dữ kinh khủng, và cũng sợ hãi, hắn không thể hiểu tại sao chúng ta biết về Horcrux, và lúc này hắn đang đi kiểm tra xem chúng có an toàn không, hắn đi tìm chiếc nhẫn trước tiên. Hắn cho rằng cái ở Hogwarts sẽ an toàn nhất, vì Snape đang ở đó, vì sẽ thật khó để có thể đột nhập mà không bị phát hiện, mình nghĩ hắn sẽ kiểm tra chỗ đó cuối cùng, mặc dù vậy hắn có thể đến đó trong vòng vài giờ nữa –"
"Cậu có nhìn thấy nó nằm ở chỗ nào trong Hogwarts không?" Ron hỏi, và cũng lật đật đứng dậy.
"Không, hắn đang tập trung vào việc thông báo với Snape, hắn đã không nghĩ đến vị trí chính xác của nó –"
"Đợi, đợi đã!" Hermione hét lên khi Ron chụp lấy chiếc cúp Horcrux và Harry lôi chiếc áo tàng hình ra một lần nữa. "Chúng ta không thể cứ thế này mà đi, chúng ta chưa có kế hoạch gì cả, chúng ta cần – "
"Chúng ta cần phải đi ngay," Harry đáp một cách kiên quyết. Nó đã hy vọng được ngủ một giấc, mong được chui vào chiếc lều mới, nhưng giờ đây những điều đó đều không thể thực hiện. "Cậu có thể tưởng tượng hắn sẽ làm gì khi nhận ra chiếc nhẫn và tấm mề đay biến mất không? Nếu hắn chuyển cái Horcrux cuối cùng đi, khi quyết định rằng nó không còn đủ an toàn nữa, thì sao?
"Nhưng chúng ta sẽ đột nhập như thế nào?"
"Chúng ta sẽ đi đến Hogsmeade," Harry nói, "và cố gắng tìm cách gì đó khi quan sát xem sự bảo vệ bên ngoài trường như thế nào. Nấp vào dưới áo tàng hình, Hermione, mình muốn lần này chúng ta ở gần nhau."
"Nhưng nó không vừa cho cả ba – "
"Trời sẽ tối, không ai để ý thấy chân chúng ta đâu."
Tiếng vỗ của đôi cánh khổng lồ vọng lại từ bên kia dòng nước đen: Con rồng đã uống no và tung cánh vào không trung. Chúng ngừng chuẩn bị để nhìn nó bay cao dần, giờ đây là một đốm đen tương phản với bầu trời đang tối dần một cách nhanh chóng, cho đến khi nó biến mất phía trên một ngọn núi gần đó. Sau đó Hermione bước lên và đứng vào giữa Harry và Ron. Harry kéo chiếc áo choàng xuống để che toàn bộ ba người kín hết mức của nó, và cùng nhau chúng biến mất.