Nhưng trước khi Hermione có thể nói điều gì thì Ron đã xen vào: “Chẳng qua nó chỉ khoe mẽ với Parkinson thôi, đúng không?”
“Ơ,” Hermione nói không chắc chắn lắm, “mình không biết… Có vẻ như Malfoy tự làm cho mình có vẻ quan trọng hơn chính thực chất của nó… nhưng xạo chuyện đó thì hơi quá…”
“Đúng vậy,” Harry nói, nhưng nó cũng chẳng thể triển khai ý kiến xa hơn được, vì có quá nhiều người đang cố tình nghe ngóng nó chuyện trò, ấy là không kể đến cái sự cứ nhìn nó chòng chọc và che miệng thì thầm bàn tán về nó.
“Chỉ chỏ là thô lỗ,” Ron nạt một thằng bé đặc biệt xinh xắn của năm thứ nhất khi tụi nó nối đuôi nhau để chui qua cái lỗ chân dung. Thằng bé vừa che miệng rù rì cái gì đó với đứa bạn lập tức đỏ mặt tía tai cà té lọt qua khỏi cái lỗ trong cơn hoảng hốt.
Ron khúc khích cười. “Mình khoái làm đàn anh năm thứ sau quá. Và tụi mình sẽ có nhiều thì giờ rảnh hơn trong năm nay. Nguyên một lô tiết học trống để mình có thể chỉ cần ngồi đây mà xả hơi.”
“Chúng ta sẽ cần thời gian đó để nghiên cứu, Ron à!” Hermione nói, khi cả hai bắt đầu đi xuống hành lang.
“Ừ, nhưng không phải bữa nay,” Ron nói. “Mình tính bữa nay là một này nghỉ thẳng cẳng.”
“Khoan đã!” Hermione nói, vừa vung ra một cánh tay để chặn lại một học sinh năm thứ tư đang đi ngang qua, cậu này đang cố chen lấn Hermione để vượt lên trước, trong tay cầm chắc một cái đĩa màu xanh vỏ chanh.
“Dĩa Quăng răng nanh bị cấm, đưa nó đây.” Hermione nghiêm nghị nói với thằng nhỏ. Thằng nhỏ cáu kỉnh giao nộp cái dĩa quăng đang gầm gừ, rồi lách qua khỏi cánh tay Hermione, và nhập vào đám bạn của mình. Ron đợi nó đi khuất rồi mới giật mạnh cái dĩa ra khỏi tay Hermione.
“Xuất sắc, lâu nay mình vẫn muốn có một cái như vầy.”
Sự phản đối của Hermione bị nhấn chìm trong tiếng cười khúc khích rất to; Hiển nhiên Lavender Brown thấy lời bình của Ron rất ư thú vị. Cô ả tiếp tục cười khi đã đi ngang qua tụi nó, vừa liếc nhìn lại Ron. Ron trông có vẻ cũng hơi hài lòng với chính mình.
Tấm trần của Đại sảnh đường màu xanh trong êm ả và được điểm xuyết bằng những dải mây mỏng manh lãng đãng, tựa như những ô vuông trời được nhìn qua cửa sổ có chấn song. Trong khi tụi nó ăn cháo với trứng và thịt muối, Harry và Ron kể cho Hermione nghe về cuộc nói chuyện khiến tụi nó bối rối vào đêm hôm trước với bác Hag.
“Nhưng bác ấy đâu có thể cứ mong tụi mình tiếp tục học môn Chăm sóc sinh vật huyền bí được!” Hermione nói, có vẻ khổ tâm. “Mình muốn nói là, có hồi nào… đứa nào trong tụi minhg tỏ ra… mấy bồ biết đó… nhiệt tình đâu?”
“Ừ mà, vậy đó,” Ron nói, vừa nuốt nguyên một cái trứng chiên. “Tụi mình là những đứa đã gắng hết sức trong lớp tại vì tụi mình yêu mến bác Hag. Nhưng bác lại tưởng là tụi mình khoái cái môn nhảm nhí đó. Mấy bồ có nghĩ là có ai lại đi học môn đó ở cấp Pháp thuật tận sức không?”
Cả Harry lẫn Hermione đều không trả lời; Câu trả lời chẳng cần thiết. Tụi nó biết quá rõ rằng không ai vào năm thứ sáu lại muốn tiếp tục môn Chăm sóc sinh vật huyền bí. Tụi nó tránh ánh mắt của bác Hag và chỉ đáp lại cái vẫy tay chào nồng nhiệt của bác bằng một nửa nhiệt tình khi bác rời bàn ăn giáo ban khoảng mười phút sau đó.
Sau khi ăn xong, tụi nó vẫn ở lại trong lâu đài, chờ giáo sư McGonagall đi xuống từ bàn ăn của giáo ban. Việc phân phát thời khóa biểu năm nay hơi phức tạp hơn mọi năm, bởi vì giáo sư McGonagall trước tiên cần xác định rằng mọi người đã đạt được thứ hạng cần thiết trong kỳ thi Pháp thuật thường đẳng để tiếp tục theo học những môn họ chọn để thi Pháp thuật Tận sức.
Hermione nhanh chóng được thông qua với các môn Bùa phép, Phòng chống nghệ thuật hắc ám, Biến hình, Dược thảo học, Số học, Cổ ngữ Runes, và Độc dược, và phóng vọt đi đến tiết đầu tiên của lớp Runes Cổ đại mà không cần tốn thêm công sức gì nữa. Neville mất nhiều thì giờ hơn để sắp xếp đâu ra đó; gương mặt tròn quay của nó hết sức căng thẳng khi giáo sư McGonagall ngó xuống hồ sơ của nó và tham khảo kết quả Pháp thuật thường đẳng.
“Dược thảo học, tốt,” bà nói. “Giáo sư Sprout sẽ vui mừng gặp lại trò với điểm ‘Xuất sắc’ trong chứng chỉ Pháp thuật thường đẳng. Và trò đạt yêu cầu theo học tiếp lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám với điểm ‘Vượt quá kỳ vọng’. Nhưng có vấn đề ở môn Biến hình. Ta rất tiếc, Longbottom à, nhưng điểm ‘Chấp nhận được’ thực ra không đủ để tiếp tục học lớp này ở bậc Pháp thuật Tận sức. Ta chỉ sợ là con không thể theo kịp bài tập trong khóa học.”
Neville cúi gục đầu. Giáo sư McGonagall ngó nó qua cặp kính vuông của bà.
“Nhưng tại sao con muốn tiếp tục học môn Biến hình? Ta chưa bao giờ có cảm tưởng là con đặc biệt say mê môn học này.”
Neville tỏ vẻ khổ sở và lẩm bẩm cái gì đó rằng, “Bà nội muốn.”
“Hừm,” giáo sư McGonagall khụt khịt mũi. “Đã tới lúc bà nội của trò phải biết tự hào về đứa cháu mà bà ấy có, chứ không phải đứa cháu mà bà ấy nghĩ là bà ấy nên có – đặc biệt là sau những gì xảy ra ở Bộ.”
Neville đỏ mặt và chớp chớp mắt bối rối; trước đây giáo sư McGonagall chưa bao giờ thốt lời khen ngợi nào đối với nó.
“Ta rất tiếc, Longbottom à, nhưng ta không thể để cho trò vào học lớp Pháp thuật Tận sức của ta. Tuy nhiên, ta thấy trò có điểm ‘Vượt quá kỳ vọng’ ở môn Bùa phép – tại sao trò không thử học lớp Bùa phép cấp Tận sức?”
“Bà nội con cho rằng Bùa phép là một sự lựa chọn dễ dãi,” Neville lại nói lí nhí.
“Hãy học môn Bùa phép,” giáo sư McGonagall nói, “và ta sẽ gởi cho chị Augusta một dòng nhắc chị rằng không thể chỉ vì chị thi rớt môn Bùa phép trong kỳ thi Pháp thuật thường đẳng mà môn học ấy trở nên không đáng học một cách không cần thiết.”
Nhẹ mỉm cười với nét mặt rạng rỡ lên trong vẻ bán tín bán nghi của Neville, giáo sư McGonagall gõ nhẹ đầu cây đũa phép của bà lên cái thời khóa biểu còn để trống và đưa cho Neville, bây giờ cái thời khóa biểu đã đầy đủ chi tiết về các lớp học.
Giáo sư McGonagall tiếp đến làm việc với Parvati Patil, cô bé này trước tiên hỏi ngay là thầy Firenze, chàng nhân mã đẹp trai, có còn dạy môn Chiêm tinh không.
“Thầy ấy và giáo sư Trelawney cùng chia lớp dạy trong năm học này,” giáo sư McGonagall nói, trong giọng nói của bà có ẩn ý không tán thành việc đó; ai cũng biết là bà coi thường môn Chiêm tinh. “Năm thứ sáu sẽ do giáo sư Trelawney dạy.”
Năm phút sau đó Parvati khởi hành đến lớp Chiêm tinh với vẻ hơi bị cụt hứng.
“Vậy là Potter, Potter...” giáo sư McGonagall lại nói, vừa tham khảo những ghi chép trong sổ tay của bà rồi quay qua nói với Harry. “Bùa phép, Phòng chống nghệ thuật hắc ám, Dược thảo học, Biến hình… tất cả đều tốt. Ta phải nói, ta hài lòng với điểm Biến hình của trò, Potter à, rất hài lòng. Nhưng tại sao trò không xin tiếp tục học môn Độc dược? Ta tưởng tham vọng của trò là trở thành một Tsg cơ mà?”
“Thưa giáo sư, đúng vậy. Nhưng cô đã nói với con là cần phải có điểm ‘Xuất sắc’ trong kỳ thi Pháp thuật thường đẳng.”
“Và trò cần điểm đó khi giáo sư Snape dạy bộ môn đó. Tuy nhiên, giáo sư Slughorn thì hoàn toàn vui vẻ chấp nhận học sinh vào lớp độc dược với điểm ‘Vượt quá kỳ vọng’ trong kỳ thi Pháp thuật thường đẳng. Vậy trò có muốn tiếp tục học môn độc dược không?”
“Dạ có,” Harry nói, “nhưng con đã không mua sách hay nguyên liệu hay bất cứ cái gì…”
“Ta giám chắc là giáo sư Slughorn có thể cho trò mượn một ít,” giáo sư McGonagall nói. “Rất tốt, Potter à, đây là thời khóa biểu của trò. À, nhân tiện, hai mươi ứng cử viên tràn trề hy vọng đã ghi danh vào đội bóng Quidditch của nhà Gryffindor. Ta sẽ chuyển danh sách cho trò đúng thời hạn để trò có thể lên lịch tuyển chọn khi nào rảnh rỗi.”
Vài phút sau, Ron cũng được thông qua những môn học tương tự như Harry, và cả hai cùng rời bàn ăn với nhau.
“Coi nè,” Ron khoái chí nói, vừa chăm chú xem cái thời khóa biểu của nó, “bây giờ tụi mình có ba tiết trống… và một tiếng trống sau giờ giải lao… và sau bữa ăn trưa… Xuất sắc.”
Tụi nó trở về phòng sinh hoạt chung trống vắng, ngoại trừ nửa tá học sinh năm thứ bảy, gồm cả Katie Bell, thành viên duy nhất còn sót lại của đội Quidditch nhà Gryffindor đầu tiên mà Harry gia nhập hồi năm thứ nhất.
“Chị đã nghĩ là em thể nào cũng được cái đó, giỏi lắm,” Katie gọi với qua, chỉ vào cái huy hiệu đội trưởng đeo trên ngực áo Harry. “Nhớ cho chị biết bao giờ em tuyển quân nhé!”
“Đừng giả nai đi,” Harry nói, “chị đâu cần thi tuyển nữa, em đã xem chị chơi suốt năm năm trời…”
“Em đừng bắt đầu kiểu đó,” Katie nói giọng cảnh cáo. “Bởi vì em biết quá, còn có người giỏi hơn chị rất nhiều. Từ trước tới nay các đội bóng giỏi thường bị hỏng chỉ vì đội trưởng cứ giữ lại mấy gương mặt cũ, hay đưa bạn bè bồ bịch vô…”
Ron có vẻ hơi khó chịu và bắt đầu chơi với cái dĩa quăng có răng nanh mà Hermione đã tịch thu của một học sinh năm thứ tư. Cái dĩa bay vòng quanh căn phòng sinh hoạt chung và tìm cách táp cái khăn trải bàn. Crookshanks dõi đôi mắt vàng khè theo cái đĩa và rít lên khi cái đĩa bay đến gần.
Một giờ sau tụi nó bất đắc dĩ rời khỏi căn phòng sinh hoạt chung tràn nắng ấm để đến lớp học Phòng chống nghệ thuật hắc ám ở dưới đó bốn lầu. Hermione đã đứng sắp hàng đợi bên ngoài, ôm đầy tay những cuốn sách nặng ịch và tỏ vẻ như bị ngược đãi.
“Tụi này bị giao quá nhiều bài tập tiếng Runes,” cô nàng lo lắng nói khi Harry và Ron nhập bọn. “Một bài luận văn dài ba tấc tám, hai bài dịch, và mình phải đọc hết mấy cuốn này vào thứ tư!”
“Đáng đời!” Ron ngáp.
“Bồ hãy đợi đấy,” cô nàng phẫn uất nói. “Mình cá là Thầy Snape cũng sẽ ra cả đống bài tập.”
Cánh cửa phòng học mở ra trong lúc Hermione đang nói, và Thầy Snape bước ra hành lang, gương mặt tai tái của thầy vẫn như từ trước đến giờ được khuôn trong hai bức rèm tóc đen nhờn bóng vuốt tém qua hai bên má. Đám học sinh đang xếp hàng lập tức im lặng như tờ.
“Vào lớp,” thầy nói.
Harry nhìn quanh khi tụi nó bước vào phòng. Thầy Snape đã áp đặt cá tính thầy lên căn phòng; nó trở nên âm u hơn bình thường, vì các tấm màn đã được kéo lại để che cửa sổ, căn phòng chỉ được thắp sáng bằng ánh nến. Mấy bức tranh mới trang trí trên tường, nhiều bức vẻ cảnh người ta tỏ ra đau đớn, bày ra trắng trợn những vết thương ghê rợn và những phần cơ thể bị biến dạng một cách kỳ lạ. Không đứa học trò nào nói gì khi cả đám ngồi xuống, nhìn quanh những bức tranh rùng rợn tối tăm.
“Ta chưa yêu cầu các trò lấy sách ra,” Thầy Snape nói, vừa đóng cửa và di chuyển đến sau bàn giáo viên, đứng quay mặt về phía lớp học; Hermione vội vả nhét quyển Đối diện với Vô diện trở vô túi xách và nhét xuống gầm ghế. “Ta muốn nói đôi lời với các trò, và ta muốn các trò hết sức chăm chú lắng nghe.”
Đôi mắt đen của thầy đảo qua những gương mặt ngước lên của lũ học sinh, nấn ná lâu hơn chừng một phần giây trên gương mặt Harry so với mặt của những đứa khác.
“Tính đến nay các trò đã có năm giáo viên dạy bộ môn này, ta tin vậy.”
Ông tin vậy như thể ông không thấy tất cả họ đều đến rồi đi, ông Snape ạ, hy vọng ông sẽ là kẻ tiếp theo. Harry nghĩ một cách hằn học.
“Lẽ đương nhiên, tất cả những giáo sư này đều có phương pháp và ưu thế riêng. Trong bối cảnh rối rắm ấy ta sẽ rất ngạc nhiên nếu tất cả các trò xoay sở theo kịp bài vở lớp Pháp thuật Tận sức, đều là những bào vở cao cấp.”
Thầy Snape bắt đầu đi quanh phòng học, nói bằng một giọng nhỏ hơn; cả lớp phải ngỏng cổ lên để theo ông.
“Nghệ thuật hắc ám,” Thầy Snape nói, “là phong phú, đa dạng, luôn luôn biến đổi và bất diệt. Chiến đấu với Nghệ thuật hắc ám cũng giống như chiến đấu với một quái vật nhiều đầu, mà mỗi lần trên một cái cổ bị đứt đầu sẽ mọc lên ngay một cái đầu khác, dữ dội hơn, khôn ngoan hơn cái đầu trước. Các trò đang chiến đấu với cái đó, cái bất định, biến hóa, không thể tiêu diệt được.”
Harry ngó chằm chằm Thầy Snape. Chắc chắn việc coi Nghệ thuật hắc ám như một kẻ thù nguy hiểm là một chuyện, còn nói về Nghệ thuật hắc ám với một giọng trìu mến yêu thương, như Thầy Snape đang làm đây, lại là một chuyện khác.
“Sự phòng chống của các trò,” Thầy Snape nói tiếp, giọng lớn hơn một chút, “vì vậy phải linh hoạt và sáng tạo như chính cái nghệ thuật mà các trò muốn tiêu diệt. Những bức tranh này” – thầy chỉ vài bức tranh khi bước ngang qua - “trình bày khá đúng về những gì xảy ra cho những ai bị trúng phải, thí dụ, Lời nguyền Hành hạ,” (thầy vẫy một bàn tay về phía một phù thủy rõ ràng đang rên xiết trong thống khổ), “cảm nhận Nụ hôn Giám ngục,” (một pháp sư nằm co quắp, đôi mắt đờ đẫn, lún vô trong tường) “hay khiêu khích phải sự hung hăng của Âm binh,” (một vũng máu trên mặt đất).
“Vậy có ai từng nhìn thấy Âm binh chưa?” Parvati Patil cất lên giọng the thé. “Có đúng là có chúng không, có phải kẻ ấy đang sử dụng chúng không?”
“Chúa tể Hắc ám đã từng sử dụng Âm binh trong quá khứ,” Thầy Snape nói, “có nghĩa là các trò nên khôn ngoan mà nghĩ rằng ông ấy có thể sẽ sử dụng chúng trở lại. Bây giờ…”
Thầy lại bắt đầu đi vòng qua phía bên kia phòng học để trở lại ban giáo viên, và một lần nữa, lũ học trò ngó theo thầy bước đi, vạt áo choàng phồng lên phía sau lưng.
“…ta tin các trò là những người hoàn toàn mới mẻ trong việc sử dụng thần chú không lời. Vậy thuận lợi của thần chú không lời là gì?”
Bàn tay của Hermione giơ thẳng lên không trung. Thầy Snape thủng thẳng nhìn quanh xem còn ai nữa giơ tay, để biết chắc là chẳng còn sự lựa chọn nào khác, trước khi sẵng giọng bảo:
“Tốt lắm… Cô Granger?”
“Đối thủ của ta không có được sự báo trước về loại Pháp thuật mà ta sắp thực hiện,” Hermione nói, “điều này cho ta một phần giây ưu thế.”
“Một câu trả lời hầu như sao y từng lời trong cuốn sách Thần chú Căn bản, lớp 6,” Thầy Snape nói chẳng nương nhẹ chút nào (ở góc phòng, Malfoy cười khẩy), “nhưng đúng về căn bản. Phải, những pháp sư tiên tiến trong việc sử dụng pháp thuật mà không cần hô to thần chú đạt tới một trình độ đáng ngạc nhiên trong cách ếm bùa của họ. Không phải tất cả các pháp sư đều có thể làm được điều này, đương nhiên; Đó là vấn đề tập trung và sức mạnh trí tuệ mà một số…” ánh mắt lườm lườm của thầy lởn vởn một cách hiểm độc trên gương mặt Harry một lần nữa, “…một số người không có.”
Harry biết Thầy Snape đang nghĩ đến những buổi học Bế Quan bí thuật thảm hại năm ngoái. Nó không chịu tránh cái nhìn, mà trừng mắt chiếu tướng lại Thầy Snape cho đến khi Thầy Snape quay mặt đi.
“Bây giờ các trò chia ra thành từng cặp,” Thầy Snape tiếp tục. “Mỗi người cố gắng ếm bùa người kia mà không nói. Người kia sẽ cố gắng hóa giải bùa phép cũng trong im lặng. Thực hiện.”
Mặc dù Thầy Snape không biết chuyện Harry đã từng dạy cho một nửa lớp (tất cả những ai là thành viên của ĐQD) cách thức thực hiện một Bùa chắn vào năm ngoái. Tuy nhiên, không ai trong số chúng từng ếm bùa mà không phát ra lời. Một số đáng kể vụ gian lận xảy ra; nhiều người chỉ thì thầm câu thần chú thay vì hô to lên.
Thành đặc tính rồi, chỉ mười phút sau khi thực tập, Hermione đã tìm được cách hóa giải Bùa Chân dẻo được Neville ếm lầm rầm trong miệng cô bé mà không cần thốt ra một lời nào, một kỳ công mà Hermione chắc chắn sẽ được bất cứ một giáo sư công bằng nào thưởng hai mươi điểm cho nhà Gryffindor, Harry cay đắng nghĩ, nhưng Thầy Snape cứ phớt lờ đi. Thầy lướt ngang qua giữa hai đứa nó trong lúc tụi nó đang thực tập, trông rất giống một con dơi khổng lồ như từ trước đến giờ, nấn ná xem Harry và Ron vất vả làm bài tập.
Ron, đứa được giao là kẻ ếm bùa Harry, tím bầm cả mặt mũi, môi mím chặt để tự ngăn mình lẩm nhẩm câu thần chú. Harry đã giơ cây đũa phép lên, sốt ruột để chờ đợi hóa giải một bùa phép không có vẻ gì sẽ xảy ra.
“Thảm quá, Weasley à,” Thầy Snape nói, sau một lúc quan sát. “Đây… để tôi chỉ cho trò…”
Thầy xoay cây đũa phép về phía Harry nhanh đến nỗi Harry phản ứng theo bản năng; bao nhiêu ý tưởng về thần chú không lời bay biến đâu mất, nó hét lên, “Tự vê!”
Bùa chắn của nó mạnh đến nỗi Thầy Snape bị tống một phát mất thăng bằng văng đụng vô một cái bàn. Cả lớp đều ngoảnh lại và giờ đây chăm chú nhìn Thầy Snape đứng thẳng dậy, sửa tư thế cho đàng hoàng, quắc mắt lên nói:
“Trò có nhớ là ta bảo trò thực hành bùa phép không lời hay không, hả Potter?”
“Có,” Harry cứng cỏi đáp.
“Thưa ngài, có.”
“Không cần gọi tôi là ‘ngài’, thưa giáo sư.” Mấy lời này tuột khỏi miệng Harry trước khi nó ý thức là mình đang nói gì. Nhiều đứa há hốc mồm kinh ngạc, trong đó có cả Hermione. Tuy nhiên, sau lưng Thầy Snape, Ron, Dean và Seamus nhe răng cười tán thưởng.
“Cấm túc, đêm thứ bảy, trong văn phòng ta,” Thầy Snape nói. “Ta không chấp nhận thói táo tợn của bất cứ ai, Potter à… cho dù đó là “Kẻ được chọn”.”
Một lát sau, khi đã được an toàn vào giờ ra chơi, Ron cười hể hả, “Hết sảy, Harry!”
“Thực tình là bồ không nên nói như vậy,” Hermione nói, cau mày với Ron. “Mắc cái gì mà bồ làm vậy hả?”
“Ổng tính ếm mình, nếu bồ đã không để ý thì mình nói cho mà biết!” Harry hầm hè nói. “Mình đã bị quá đủ trong những buổi học Bế Quan bí thuật rồi! Tại sao ổng không dùng một con chuột bạch chẳng hạn? Mà cụ Dumbledore đang chơi trò gì không biết mà cứ để cho ông ta dạy môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám chứ? Mấy bồ có nghe ổng nói về Nghệ thuật hắc ám không? Ổng khoái nó. Tất cả cái mớ bất đinh, bất diệt…”
“Thôi,” Hermione nói, “Mình nghĩ thầy cũng hơi giống bồ một tí.”
“Giống mình?”
“Ừ, khi bồ nói với tụi này việc đương đầu với Voldermort nó như thế nào. Bồ đã nói rằng không thể chỉ dùng một mớ bùa mê ngải lú, bồ nói phải là chính mình với bộ óc của mình và gan dạ của mình – Đó, chẳng phải là những gì Thầy Snape nói sao? Rằng chính lòng can đảm và sự nhanh trí mwois thực sự là cốt lõi.”
Harry nguôi giận đột ngột khi thấy Hermione đã coi lời nói của nó đáng học thuộc lòng như chữ nghĩa trong sách Thần chú Căn bản, nó không thèm cãi lại nữa.
“Harry! Ê, Harry!”
Harry quay lại ngó; Jack Sloper, một trong những tấn thủ của đội bóng Quidditch nhà Gryffindor năm ngoái, đang vội vã chạy về phía nó, tay cầm một cuộn giấy da.
“Gởi bồ,” Sloper hổn hển nói. “Nghe nhé, mình nghe nói bồ là đội trưởng mới. Chừng nào bồ cho chơi thử để tuyển cầu thủ?”
“Mình cũng chưa biết,” Harry nói, nghĩ thầm là Sloper phải may mắn lắm mwois hòng được tuyển lại vô đội. “Mình sẽ cho bồ biết.”
“Ừ, phải. Mình hy vọng là sẽ diễn ra vào cuối tuần này…”
Nhưng Harry không còn lắng nghe nữa; nó vừa nhận ra nét chữ mảnh xiên xiên trên mảnh giấy da. Bỏ mặc Sloper đang nói giữa chừng câu, Harry vội vã đi cùng Ron và Hermione, vừa đi vừa mở cuộn giấy da ra lại.
Harry thân mến,
Thầy muốn bắt đầu những buổi học riêng cho con vào thứ bảy này. Con vui lòng đến văn phòng của thầy vào 8 giờ tối. Hy vọng con vui thích ngày đầu tiên trở lại trường.
Thân ái,
Albus Dumbledore
Tái bút: thầy khoái Nước chua.
“Thầy khoái Nước chua à?” Ron nói, nó đã đọc ké bức thư qua vai của Harry và coi bộ không hiểu.
“Đó là mật khẩu để vượt qua con thú đá canh gác bên ngoài văn phòng của thầy.” Harry nói nhỏ. “Ha! Thầy Snape sẽ chẳng vui nổi… Như vậy mình sẽ không thể đến buổi cấm túc!”
Harry, Ron và Hermione bỏ cả buổi ra chơi để suy đoán xem cụ Dumbledore sẽ dạy Harry môn gì. Ron nghĩ rất có thể là những bùa phép pháp thuật kỳ lạ mà bọn Tử thần thực tử không hề biết. Hermione nói những chuyện như vậy không hợp pháp, và cô bé nghĩ rất có thể cụ Dumbledore muốn dạy Harry pháp thuật phòng vệ cao cấp. Sau giờ ra chơi, Hermione đi vô lớp Số học trong khi Harry và Ron trở lại phòng sinh hoạt chung, ở đó tụi nó đau khổ làm bài tập của Thầy Snape. Bài tập này hóa ra phức tạp đến nỗi tụi nó vẫn chưa làm xong khi Hermione quay trở lại nhập bọn trong tiết trống sau buổi ăn trưa, (mặc dù vậy cô bé đã khiến tiến trình được tăng tốc đáng kể). Tụi nó chỉ làm xong bài khi chuông reo báo buổi học hai tiết Độc dược bắt đầu, và cả bọn giẫm trên lối đi quen thuộc xuống phòng học dưới tầng hầm, nơi vốn thuộc về Thầy Snape khá lâu.
Khi đi đến hành lang, tụi nó thấy chỉ có khoảng một tá học sinh tiếp tục môn độc dược ở cấp Tận sức. Crabbe và Goyle rõ ràng là đã không đạt được điểm hạng cần thiết trong kỳ thi Pháp thuật thường đẳng, nhưng có bốn học sinh nhà Slytherin vượt qua được, gồm cả Malfoy. Bốn đứa của nhà Ravenclaw cũng có mặt ở đó, một đứa bên nhà Hufflepuff là Ernie Macmillan, Harry thích Ernie bất chấp bộ dạng khoe mẽ của chàng ta.
“Harry,” Ernie nói với vẻ trang trọng rất kịch, và đưa tay ra khi Harry đến gần, “chẳng có được cơ hội nói chuyện trong lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám hồi sáng này. Buổi học hay, theo tôi nghĩ, nhưng bùa chắn là món cũ rồi, dĩ nhiên là đối với bọn lính già ĐQD như chúng ta… và các bạn khỏe chứ, Ron… Hermione?”
Tụi nó chưa kịp nói tiếng “khỏe” thì cánh cửa phòng học ở tầng hầm đã mở ra, và cái bụng bự của Thầy Slughorn đi trước, dẫn thầy ra cửa. Khi mọi người đã lần lượt vô phòng, bộ ria hải mã vĩ đại của thầy bèn cong vảnh lên bên trên cái miệng cười toe toét, và thầy chào Harry và Zabini với sự nồng nhiệt đặc biệt.
Tầng hầm đã tràn đầy khí và mùi kỳ dị, hiếm khi nào như vậy. Harry, Ron, và Hermione hít hửi một cách thích thú khi tụi nó đi ngang qua một cái vạc tổ chảng đang sôi ục ục. Bốn đứa nhà Slytherin chọn một cái bàn ngồi chung với nhau, bốn đứa nhà Ravenclaw cũng vậy. Thành ra còn lại Harry, Ron, và Hermione ngồi chung một bàn với Ernie. Tụi nó chọn cái bàn gần cái vạc màu vàng kim nhất. Cái vạc ấy đang tỏa ra một trong những mùi hương quyến rũ nhất mà Harry từng được hít vào: chẳng biết bằng cách nào mùi hương ấy gợi nó nhớ đến bánh trái cây tẩm mật, mùi gỗ của cán chổi bay, và mùi hoa gì đó mà nó nghĩ có thể nó đã ngửi được khi ở trang trại Hang Sóc. Nó nhận thấy nó đang hít thở từ từ và thật sâu làn khói của chất thuốc đó dường như đang làm nó ngất ngây như say rượu. Khắp người nó tràn ngập cảm giác thỏa thuê; nó nhe răng cười với Ron, Ron cũng lờ đờ cười đáp lại nó.
“Xong rồi, xong rồi, xong rồi,” Thầy Slughorn nói, hình dáng đồ sộ của thầy dường như run rẩy qua những làn khí lung linh. “các trò lấy cân ra, và bộ đồ pha chế thuốc, đừng quên cuốn Chế tạo thuốc cao cấp…”
“Thưa thầy?” Harry giơ tay lên nói.
“Harry, gì đó con trai ta?”
“Con không có sách và cân hay bất cứ thứ gì cả - Ron cũng không – Chúng con không dè chúng con đủ điểm để lên cấp Tận sức, thầy hiểu…”
“A, phải rồi, giáo sư McGonagall đã lưu ý… đừng lo, con trai ta, đừng lo gì cả. Hôm nay con có thể dùng nguyên vật liệu pha chế lấy từ tủ dự trữ, và ta chắc là có thể cho các con mượn vài cái cân, và chúng ta có một cái kho nhỏ những sách cũ ở đây. Các con có thể mượn xài đỡ cho đến khi các con viết thư đặt mua sách ở tiệm Flourish và Blotts…”
Thầy Slughorn rảo bước tới một cái tủ đặt ở góc phòng, sau một lúc lục lọi, thầy lại hiện ra với hai bản Chế tạo thuốc cao cấp của Libatius Borage trông hết sức te tua, thầy đưa cho Harry và Ron hai cuốn sách cùng với hai cái cân cũ xì.
“Bây giờ thì,” Thầy Slughorn nói, trở lại chỗ đứng trước lớp và hít hơi vào bộ ngực vốn đã phồng to rồi, đến nỗi mấy cái nút áo chẽn của thầy suýt đứt tung ra, “thầy đã chuẩn bị vài món thuốc cho các con nhìn qua một cái, cho vui vậy mà. Những thứ này là những thứ mà các con nên biết chế tạo sau khi hoàn tất bậc Tận sức. Các con ắt có nghe nói đến chúng. Ai có thể cho thầy biết cái này là cái gì.”
Thầy chỉ vào cái vạc gần bàn của đám Slytherin nhất. Harry hơi nhóng người lên một chút để xem cái chất lỏng trông giống như nước lã đun sôi bên trong vạc.
Bàn tay vốn thực hành quá ư thường xuyên của Hermione giơ lên không khí trước bất kỳ ai khác; Thầy Slughorn chỉ vô cô bé.
“Đó là Chân dược, một chất độc không màu, không mùi có thể buộc người uống nói ra sự thật,” Hermione đáp.
“Giỏi lắm, giỏi lắm!” Thầy Slughorn vui vẻ nói. “Bây giờ,” thầy tiếp tục, chỉ vào cái vạc gần bàn Ravenclaw nhất, “cái món này đây khá nổi tiếng… cũng được đề cao trong vài tờ rơi của Bộ dạo gần đây… Ai có thể…?”
Bàn tay Hermione lại một lần nữa giơ lên nhanh nhất.
“Thưa thầy, đó là Đa quả dịch,” cô bé nói.
Harry cũng đã nhận ra cái chất giống như bùn đang sủi tăm từ từ trong cái vạc thứ hai, nhưng nó không phật ý cái chuyện Hermione giành hết điểm trả lời câu hỏi; nói cho cùng, cô nàng là người đã thành công trong việc chế tạo ra món thuốc đó vào năm thầy Snape hai.
“Xuất sắc! Xuất sắc! Bây giờ, đến món này đây… được, nói đi con.” Thầy Slughorn, lúc này trông có vẻ hơi sửng sốt khi thấy bàn tay của Hermione lại một lần nữa vọt lên không trung.
“Đó là tình dược!”
“Đúng là nó. Nếu hỏi nữa thì có vẻ ngu thiệt,” Thầy Slughorn nói, tỏ ra có ấn tượng mãnh liệt, “nhưng thầy chắc là con có biết nó có tác dụng gì?”
“Đó là thứ thuốc tình yêu mạnh nhất trên đời!” Hermione nói.
“Rất đúng! Ta đoán rằng con đã nhận ra nó nhờ vẻ lấp lánh ngọc trai đặc biệt của nó?”
“Và làn hơi bốc lên theo hình xoắn trôn ốc đặc thù,” Hermione hăng hái nói, “và nó được coi là có mùi khác nhau đối với mỗi người tùy theo cái gì hấp dẫn chúng ta, và con thì ngửi thấy mùi cỏ mới cắt và mùi giấy da mới và…”
Nhưng cô bé hơi ửng hồng rồi bỏ lửng câu nói.
“Cho thầy biết tên con được không, con thân mến?” Thầy Slughorn hỏi, phớt lờ vẻ thẹn thùng của Hermione.
“Thưa thầy, Hermione Granger.”
“Granger? Granger? Có thể con có bà con họ hàng gì với Hecấm túcor Dagworth- Granger, người đã sáng lập Hội Dược sư phi thường nhất?”
“Dạ không, thưa thầy. Con không nghĩ vậy. Con sanh ra là Muggle, thầy biết đấy.”
Harry thấy Malfoy chồm tới gần Nott và thì thầm cái gì đó; cả hai khúc khích cười, nhưng Thầy Slughorn chẳng tỏ vẻ mất hứng; ngược lại, thầy cười tươi và nhìn từ Hermione sang Harry, người ngồi bên cạnh cô bé.
“À há! ‘Một trong những người bạn tốt nhất của con có gốc Muggle, và bạn ấy là học sinh giỏi nhất lứa tụi con!’ Thầy đoán rằng đây chính là người bạn mà con nói đến, phải không Harry?”
“Thưa thầy, phải ạ,” Harry nói.
“Hay, hay, hãy nhận hai mươi điểm cho nhà Gryffindor, cô Granger nhé,” Thầy Slughorn ân cần nói.
Malfoy trông có vẻ hơi giống như cái lần Hermione thoi một đấm vô mặt nó. Hermione quay qua Harry với vẻ mặt rạng rỡ và thì thầm, “Có thật là bồ đã nói với thầy rằng mình là học sinh giỏi nhất của lứa tụi mình không? Ôi, Harry!”
“Chà, có gì mà ấn tượng dữ dội về việc đó chứ?” Ron nói nhỏ, vì lý do gì đó anh chàng này hơi có vẻ khó chịu. “Bồ là học sinh giỏi nhất lứa tụi mình – mình cũng sẽ nói với thầy như vậy nếu thầy hỏi mình!”
Hermione mỉm cười nhưng làm một cử chỉ “suỵt”, để tụi nó có thể nghe điều Thầy Slughorn đang nói. Ron có vẻ hơi cáu kỉnh.
“Tình dược không thực sự tạo ra tình yêu, dĩ nhiên. Không thể nào chế tạo hay giả tạo tình yêu. Không, thuốc này sẽ chỉ gây ra sự mê đắm hay ám ảnh mãnh liệt. Nó có lẽ là thứ thuốc mạnh nhất và nguy hiểm nhất trong phòng này… Ừ, đúng vậy,” thầy nói, gật đầu một cách nghiêm trang về phía Malfoy và Nott, cả hai đứa này đang khủng khỉnh cười với vẻ ngờ vực. “Khi các con từng trải đời nhiều như thầy rồi, các con sẽ không đánh giá thấp sức mạnh của một tình yêu ám ảnh…”
“Và bây giờ,” Thầy Slughorn nói, “đã đến lúc chúng ta bắt đầu công việc.”
“Thưa thầy, thầy chưa nói cho chúng con biết cái gì trong cái vạc này,” Ernie Macmillan nói, vừa chỉ vào một cái vạc nhỏ màu đen đặt trên cái bàn của Thầy Slughorn. Cái chất thuốc trong vạc đang bắn tung tóe ra chung quanh một cách vui mắt; nó có màu của kim loại vàng nấu chảy ra, và những giọt to nhảy lăng quăng như cá vàng trên bề mặt, mặc dù không một giọt nào rơi ra ngoài vạc.
“À há,” Thầy Slughorn lại nói. Harry chắc chắn là Thầy Slughorn không hề quên món thuốc đó chút nào, nhưng thầy đã đợi cho có người hỏi mới nói để đạt tới hiệu quả gây xúc động mạnh. “Ừ. Món đó. Chà, cái món đó, thưa quí cô và quí cậu, là món độc dược nho nhỏ đáng tò mò nhất có tên là Phúc lạc dược. Thầy cá là...” thầy quay lại, mỉm cười, nhìn Hermione, cô nàng vừa để bật ra một tiếng kêu ngạc nhiên, “...con biết Phúc lạc dược có tác dụng gì chứ, Granger?”
“Đó là một chất lỏng may mắn,” Hermione xúc động nói. “Nó làm cho người ta may mắn!”
Cả lớp dường như ngồi thẳng lưng hơn một tí. Bây giờ tất cả những gì thuộc về Malfoy mà Harry có thể nhìn thấy là cái chẩm đầu bóng mượt tóc của nó, bởi vì cuối cùng nó đã phải dành nguyên vẹn sự chú ý cho Thầy Slughorn.
“Rất đúng, được thêm mười điểm nữa cho nhà Gryffindor. Đúng vậy, nó là một độc dược be bé tức cười, Phúc lạc dược,” Thầy Slughorn nói. “Đòi hỏi hết sức khéo léo trong bào chế, và nếu dùng tầm bậy thì thiệt là tai họa. Tuy nhiên, nếu được bào chế đúng đắn, như món này ở đây, các con sẽ nhận thấy mọi nỗ lực của mình đều có chiều hướng thành công... ít nhất cho đến khi tác dụng của thuốc tan đi.”
“Vậy tại sao không uống nó hoài hoài, thưa thầy?” Terry Boot háo hức hỏi.
“Bởi vì nếu uống quá liều, nó sẽ gây trạng thái chóng mặt, bồn chồn bất cẩn, và cả tin một cách nguy hiểm,” Thầy Slughorn nói. “Bổ quá hóa độc, con biết đấy… cực kỳ độc khi dùng số lượng lớn. Nhưng dùng từng tí chút và chỉ thỉnh thoảng thôi thì…”
“Thưa thầy, thầy có bao giờ dùng không ạ? ” Michael Corner hỏi với vẻ vô cùng quan tâm.
“Hai lần trong đời thầy,” Thầy Slughorn nói. “Một lần khi thầy hai mươi bốn tuổi, một lần khi thầy năm mươi bảy tuổi. Hai muỗng canh uống vào bữa điểm tâm. Hai ngày tuyệt vời.”
Thầy đăm đăm nhìn về cõi xa xôi nào đó mơ mộng. ầy có đóng kịch hay không, Harry nghĩ, nhưng quả là tác dụng tuyệt vời.
“Và đó,” Thầy Slughorn lại nói, hiển nhiên là đã trở lại mặt đất, “là cái mà thầy sẽ tặng như một phần thưởng cho buổi học này.”
Cả lớp im phăng phắc đến nỗi mỗi tiếng sủi bọt hay tiếng róc rách của các vạc thuốc chung quanh dường như được phóng đại lên gấp mười lần.
“Một chai nhỏ xíu Phúc lạc dược,” Thầy Slughorn nói, lấy từ trong túi ra một cái lọ thủy tinh tí hon có đóng nút bần trong miệng chai và giơ lên cho mọi người cùng xem. “Đủ để may mắn trong mười hai tiếng đồng hồ. Từ sáng sớm đến khi trời tối, các con sẽ may mắn trong mọi cố gắng.”
“Bây giờ, thầy phải cho con lời khuyên là Phúc lạc dược là một chất bị cấm trong các cuộc thi đấu có tổ chức... những trận đấu thể thao chẳng hạn, những kỳ thi, hay những cuộc bầu cử. Như thế người giành được cái lọ be bé này sẽ chỉ dùng nó trong một ngày bình thường mà thôi... và chiêm nghiệm xem một ngày bình thường trở nên khác thường như thế nào!”
“Vậy thì,” Thầy Slughorn nói, thình lình nhanh nhảu hẳn lên, “làm thế nào các con giành được phần thưởng kỳ diệu này? À, bằng cách lật đến trang mười hai của cuốn Bào chế thuốc cao cấp. Chúng ta hãy còn hơn một tiếng đồng hồ một tí, vừa đủ thời gian để các con cố gắng một cách đúng đắn thử chế Liều thuốc của Tử thần sống. Thầy biết thuốc này hơi phức tạp hơn một tí so với những thứ các con thử chế trước đây, và thầy cũng không kỳ vọng bất cứ ai chế được một liều thuốc hoàn hảo. Tuy nhiên, người làm được tốt nhất sẽ giành được giải thưởng là chú bé May mắn này đây. Bắt đầu đi!”
Tiếng rào rào nổi lên khi mọi người kéo cái vạc về phía mình, và một số tiếng lanh canh vang lên khi tụi nó bắt đầu chất trọng lượng lên mấy cái cân, nhưng chẳng ai nói năng gì cả. Sự tập trung trong phòng gần như có thể sờ vào được. Harry nhìn thấy Malfoy nóng nảy lật khắp các trang sách của cuốn Bào chế thuốc cao cấp, không có gì rõ ràng hơn cái sự Malfoy thực sự muốn có một ngày may mắn. Harry cúi nhanh xuống cuốn sách tả tơi mà Thầy Slughorn cho nó mượn.
Nó bực mình nhận thấy chủ nhân trước đây của cuốn sách đã ghi nguệch ngoạc khắp các trang sách, đến nỗi lề sách cũng đen thui như phần có chữ in. Cúi xuống thấp hơn để cố giải đoán công thức pha chế (ngay cả ở phần này, chủ nhân trước đây cũng đã ghi chú và bôi xóa) Harry vội vã đi về phía cái tủ chứa nguyên liệu để tìm những thứ nó cần. Khi lao trở lại với cái vạc của nó, nó thấy Malfoy đang cố cắt rễ cây Nữ lang nhanh hết cỡ.
Mọi người không ngừng liếc chừng xung quanh coi nhưng người khác trong lớp đang làm gì; đây vừa là thuận lợi vừa là bất lợi đối với môn độc dược, ấy là khó mà giữ công việc của mình được kín đáo. Trong vòng mười phút, toàn bộ phòng học tràn ngập hơi nước màu xanh lơ. Hermione, dĩ nhiên, dường như tiến được xa nhất. Thuốc của cô nàng đã tương tự như một “chất lỏng màu nho xanh mịn màng” mà sách cho là đã đạt được tới giai đoan nửa đường lý tưởng.
Sau khi bằm xong mớ rễ thuốc của mình, Harry lại cúi thấp hơn xuống cuốn sách của nó. Thiệt là điên lên được, khi phải cố và giải đoán những hướng dẫn bên dưới tất cả những ghi chú ngu ngốc của vị chủ nhân trước đây, gã này vì lý do nào đó đã không đồng ý với yêu cầu xắt nhuyễn đậu An thần và đã viết lại hướng dẫn khác.
Nghiền nát bằng sống dao găm. Cho ra nhiều dịch hơn cắt.
“Thưa thầy, con nghĩ thầy có biết ông nội con, ông Abraxas Malfoy?”
Harry ngước nhìn lên; Thầy Slughorn đang đi ngang qua bàn của bọn Slytherin.
“Đúng,” Thầy Slughorn nói, không thèm nhìn Malfoy, “thầy rất thương tiếc khi nghe tin ông ấy mất, mặc dù dĩ nhiên điều đó không đến nỗi bất ngờ, bị bện đậu rồng vào cái tuổi của ông ấy…”
Và thầy bước đi. Harry lại cúi xuống cái vạc của mình, cười khoái trá. Nó có thể nói rằng Malfoy đã mong ước được đối xử như Harry hay Zabini; có thể Malfoy còn hy vọng được đối xử thiên vị cái kiểu mà nó đã biết đòi hỏi ở Thầy Snape. Có vẻ như Malfoy sẽ không thể trông cậy vào cái gì ngoài tài năng để giành được giải thưởng cái lọ Phúc lạc dược.
Đậu an thần tỏ ra là một thứ rất khó cắt. Harry quay sang hỏi Hermione.
“Mình có thể mượn con dao bạc của bồ không?”
Cô bé gật đầu một cách sốt ruột, không rời mắt khỏi cái món thuốc của mình, cái món đó đang chuyển sang màu tím thẫm, mặc dù theo như trong sách thì lúc này nó phải có màu tím hoa cà phơn phớt.
Harry nghiền đậu của nó bằng sống dao găm. Trước sự sửng sốt của nó, mớ đậu lập tức ứa ra nhiều dịch tới nỗi là nó phải ngạc nhiên là mớ đậu khô quắt queo ấy có thể chứa được từng ấy nước.
Vội vàng múc dịch đậu vô vạc, nó thấy, hết sức kinh ngạc, món thuốc của nó lập tức đổi ra đúng màu tím hoa cà phơn phớt như miêu tả trong sách giáo khoa.
Nỗi bực mình đối với chủ nhân trước của cuốn sách tan biến ngay tức thì, Harry bây giờ liếc tới dòng hướng dẫn thứ hai. Theo như cuốn sách, nó phải khuấy ngược chiều kim đồng hồ cho đến khí thuốc trở nên trong như nước. Còn theo lời thêm vào của vị chủ nhân trước, thì cứ sau bảy vòng khuấy ngược chiều kim đồng hồ, nó phải thêm vào một vòng khuấy theo chiều kim đồng hồ. Liệu vị chủ nhân trước có đúng đến hai lần không?
Harry khuấy ngược chiều kim đồng hồ, nín thở, rồi khuấy xuôi chiều kim đồng hồ một lần. Hiệu quả ngay tức thì. Món thuốc đổi màu hồng nhạt.
“Bồ làm cách nào mà được như vậy?” Hermione vặn hỏi, cô nàng đã đỏ mặt tía tai, và tóc thì càng lúc càng xù ra trong làn nước bốc lên từ cái vạc của mình; Món thuốc của Hermione vẫn tím ngắt.
“Thêm một vòng khuấy theo chiều kim đồng hồ…”
“Không, không, sách bảo ngược chiều kim đồng hồ mà!” Cô nàng cự nự lại.
Harry nhún vai và tiếp tục việc nó đang làm. Bảy lần khuấy ngược chiều kim đồng hồ, một lần khuấy xuôi chiều kim đồng hồ, nghỉ một chút… Bảy lần khuấy ngược chiều kim đồng hồ, một lần khuấy xuôi chiều kim đồng hồ…
Bên kia cái bàn, Ron đang lầm rầm nguyền rủa liên tu bất tận; món thuốc của nó trông giống như nước cam thảo. Harry liếc nhìn xung quanh. Trong tầm nhìn của nó thì không có món thuốc nào của đứa nào đổi sang màu lờn lợt như thuốc của nó. Nó cảm thấy phấn chấn, một cảm giác chắc chắn chưa từng có trước đây trong phòng học ở tầng hầm này.
“Và… Hết giờ!” Thầy Slughorn reo lên. “Vui lòng ngừng khuấy!”
Thầy Slughorn di chuyển chầm chậm giữa các bàn, dòm vô mấy cái vạc. Thầy không nhận xét gì cả, nhưng thỉnh thoảng khuấy món thuốc nào đó một cái, hay hửi một cái. Cuối cùng thầy đi tới cái bàn mà Harry, Ron, Hermione và Ernie đang ngồi. Thầy mỉm cười tội nghiệp cho cái chất đen xì như nhựa đường trong cái vạc của Ron. Thầy bỏ qua món pha chế màu xanh lam của Ernie. Món thuốc của Hermione khiến thầy gật gù chấp nhận. Kế đến thầy nhìn thấy món thuốc của Harry, và một vẻ sung sướng không tin được lan khắp gương mặt thầy.
“Người chiến thắng hoàn toàn!” Thầy reo lên với cả tầng hầm. “Xuất sắc, xuất sắc, Harry! Mèn ơi, rõ ràng là con được thừa hưởng tài năng của mẹ con. Lily, mẹ con là một tay khéo léo tinh xảo về Độc dược! Vậy thì, đây, thưởng cho con – một lọ Phúc lạc dược, như đã hứa, và sử dụng nó cho tốt!”
Harry nhẹ nhàng nhét cái lọ tí hon vào túi áo trong của nó, cảm thấy một sự kết hợp kỳ cục giữa niềm vui sướng trước cái vẻ giận dữ trên mặt mấy đứa nhà Slytherin và nỗi áy náy tội lỗi trước vẻ mặt thất vọng của Hermione. Ron thì có vẻ ngố ra.
“Bồ làm cách nào mà được hả?” Nó thì thào hỏi Harry khi tụi nó cùng rời khỏi tầng hầm.
“Mình cho là may mắn thôi,” Harry nói, bởi vì Malfoy có thể nghe lỏm.
Tuy nhiên, khi tụi nó đã ngồi gọn lỏn một cách an toàn ở bàn ăn nhà Gryffindor, Harry cảm thấy đủ an toàn để kể cho hai bạn nghe. Gương mặt Hermione trở nên đanh lại theo từng lời Harry nói ra.
“Bồ cho là mình gian lận hay sao chớ?” Nó kết thúc, bực mình vì cái vẻ mặt của Hermione.
“Này, cái đó đâu hẳn là thành tích của chính bồ, đúng không?” Cô bé đáp không nhân nhượng.
“Nó chỉ làm theo những chỉ dẫn khác hơn những chỉ dẫn của chúng ta mà thôi” Ron nói, “Đâu có gì trầm trọng ghê gớm đâu? Nhưng nó dám liều và được thưởng.” Ron thở ra một hơi dài. “Lẽ ra Thầy Slughorn có thể đưa cho mình cuốn sách đó, nhưng mà hỡi ôi, mình đã nhận được cuốn sách chẳng có ma nào thèm viết gì vô hết ráo. Lại còn bị mửa vô nữa chứ, căn cứ vào vết tích trên trang năm mươi hai, nhưng…”
“Khoan đã,” một giọng nói vang lên sát bên tai trái của Harry và nó bắt được một thoáng bất ngờ của cái mùa như hương hoa mà nó đã ngửi thấy lúc ở dưới tầng hầm. Nó ngoảnh nhìn lại thì thấy Ginny đã đến nhập bọn với tụi nó.
“Em nghe có đúng không? Anh đã nhận lệnh từ cái gì đó của ai đó ghi trong một cuốn sách hả anh Harry?”
Trông cô bé sợ hãi và tức giận. Harry biết ngay là cô bé đang nghĩ gì.
“Không có gì đâu,” nó nói giọng cam đoan, hơi hạ thấp tông xuống. “Chẳng giống như… em biết đấy… cuốn nhật ký của Riddle đâu. Nó chỉ là một cuốn sách giáo khoa cũ có ghi chú của ai đó.”
“Nhưng anh lại làm theo những ghi chú đó à?”
“Anh chỉ thử vài mánh hướng dẫn ghi bên lề, thiệt tình, Ginny à, chẳng có gì buồn cười…”
“Ginny có lý,” Hermione nói, đầu ngẩng lên tức thì. “Chúng ta nên kiểm tra để biết chắc cuốn sách đó không có gì kỳ quái. Mình muốn nói là, tất cả những hướng dẫn tức cười ấy, ai biết đâu?”
“Hừ!” Harry nổi sùng lên khi Hermione rút cuốn sách Bào chế thuốc cao cấp ra khỏi túi xách của nó và giơ cây đũa phép của cô nàng lên.
“Tiết lộ cho riêng ta!” Hermione hô thần chú, gõ mạnh cây đũa phép lên bìa trước cuốn sách. Chẳng có gì đáng kể xảy ra cả. Cuốn sách chỉ đơn giản nằm ỳ ra đó, trông cũ kỹ, dơ hầy, và góc sách bị quăn quéo.
“Xong chưa?” Harry cáu kình hỏi. “Hay là mấy bồ muốn chờ xem coi nó có làm vài cú trả đủa?”
“Coi bộ ổn,” Hermione nói, vẫn trừng mắt nhìn cuốn sách với vẻ nghi ngờ. “Ý mình là nó quả thực có vẻ như... một cuốn sách giáo khoa mà thôi.”
“Tốt. Vậy cho mình lấy lại nó.” Harry nói, chộp lấy cuốn sách trên bàn, nhưng cuốn sách vuột khỏi tay nó, rớt xuống sàn, mở tanh banh. Chẳng có ai kahcs nhìn tới. Harry cúi xuống để thu hồi cuốn sách, và khi làm vậy, nó nhìn thấy ở tuốtcạnh dưới bìa sau của cuốn sách có khắc một hàng chữ cùng kiểu chữ viết tay nhỏ, ngoằn ngèo như chữ ghi những lời hướng dẫn bên trong – lời hướng dẫn đã giúp nó giành được giải thưởng là cái lọ Phúc lạc dược, lúc này đây đang được giấu an toàn bên trong một đôi vớ cất trong rương. Dòng chữ ghi:
Cuốn sách này là Tài sản của Hoàng tử Lai.