Chủ Nhật, tháng 9 16, 2012

Chương 36: Người duy nhất hắn sợ

Chú ấy vẫn chưa đi!" Harry la lớn.
Nó không tin vào điều đó; nó sẽ không tin; nó vẫn tiếp tục vùng vẫy thoát khỏi thầy Lupin với tất cả sức mạnh mà nó có.

Thầy Lupin vốn không hiểu; có người nấp đằng sau những bức rèm; Harry đã nghe thấy bọn họ thì thầm ngay khi nó bước vào phòng. Chú Sirius đang ẩn nấp, chỉ là đang trốn khỏi mọi người thôi

'CHÚ SIRIUS!" nó kêu rống lên. 'CHÚ SIRIUS!"

"Chú ấy không thể quay trở lại đâu, Harry," thầy Lupin nói, giọng thầy vỡ ra khi thầy cố gắng giữ Harry lại. "Chú ấy không thể quay lại,bởi vì chú ấy đã -'

"CHÚ - ẤY - CHƯA - CHẾT!" Harry gầm lên. "CHÚ SIRIUS!"

Có sự chuyển động xung quanh bọn họ, tiếng huyên náo không rõ phát ra từ đâu, những tia sáng do lời nguyền loé lên. Với Harry đó là những tiếng động vô nghĩa, những lời nguyền không trúng đích bay ngang qua bọn họ không gây ra chút phản ứng nào, chẳng có ý nghĩa gì trừ việc thầy Lupin nên ngừng ngay việc giả vờ là chú Sirius - người chỉ cách nó chưa đầy một feet phía sau tấm rèm - sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, sẽ không bao giờ còn lắc lắc mái tóc đen và hăng hái lao vào trận đánh một lần nữa.

Thầy Lupin kéo Harry tránh xa cái bục. Harry, vẫn đứng nhìn chằm chằm vào cái cổng tò vò, bắt đầu tức giận vì chú Sirius bắt nó phải chờ đợi lâu như thế. Nhưng đâu đó trong nó bắt đầu nhận thức ra, ngay trong khi nó vẫn quẫy đạp lung tung để thoát khỏi thầy, chú Sirius không bao giờ bắt nó phải chờ đợi trước đó cả… Chú Sirius luôn mạo hiểm mọi thứ để nhìn thấy Harry, để giúp đỡ nó… nếu như chú Sirius không xuất hiện trở lại từ cái cửa tò vò đó khi Harry la hét gọi chú như thể cuộc sống của nó phụ thuộc vào điều đó, thì lời giải thích hợp lý duy nhất chỉ có thể là chú ấy không thể quay lại… chú ấy thực sự không thể ...

Cụ Dumbledore đã dồn phần lớn bọn Tử Thần Thực Tử vào giữa phòng, bọn chúng có vẻ bị làm cho không thể nhúc nhích được bằng những sợi dây thừng vô hình; Thầy Moody mắt điên bước lê qua gian phòng đến chỗ cô Tonks đang nằm, và cố gắng làm cô tỉnh dậy; đằng sau cái bục vẫn còn có ánh sáng loé lên, những tiếng càu nhàu và la hét – ông Kingsley đang thay chú Sirius tiếp tục đuổi theo Bellatrix.

"Harry?"

Neville bò xuống từng bậc thang đá một tới chỗ Harry đứng. Harry không còn vật lộn với thầy Lupin nữa, mặc dù thế thầy vẫn nắm lấy hai tay nó. " harry… Mình rất tiếc…" Neville nói. Chân của nó vẫn còn nhảy múa như điên không sao dừng được. "Có phải người đàn ông đã chết đó – là Sirius Black, một - một người bạn của cậu?"

Harry gật đầu. "Ở đây à,"thầy Lupin lặng lẽ nói, và chỉ cây đũa của thầy vào chân Neville, thầy nói, "Finite."Lời nguyền được giải: Chân Neville duỗi thẳng trên sàn, vẫn còn run rẩy. Gương mặt thầy Lupin xanh xao. " hãy – hãy tìm kiếm những người khác. Bọn chúng ở đâu, Neville?"

Thầy Lupin quay đi khỏi cái cổng tò vò trong lúc thầy nói. Tiếng thầy vang lên như thể mọi lời nói đều làm thầy đau.

"Bọn họ ở đàng sau đó," Neville nói. " Một bộ não đã trói Ron lại nhưng con nghĩ là bạn ấy không sao cả - còn Hermione thì vẫn bất tỉnh, nhưng chúng con cảm thấy bạn ấy vẫn còn thở ..."

Có một tiếng nổ ầm và một tiếng thét từ phía sau cái bục. Harry nhìn thấy ông Kingsley ngã rầm xuống nền sàn nhà và kêu lên đau đớn: Bellatrix Lestrange đã thoát được và chạy điên cuồng như thể cụ Dumbledore quất roi đằng sau. Cụ tấn công cô ả bằng một lời nguyền nhưng cô ả đã làm nó chệch đi; ả đã đi được một nửa các bậc cầu thang.

"Harry - không!" thầy Lupin la lên, nhưng Harry đã giải phóng được cánh tay của nó nhân một lúc thầy Lupin buông hơi lỏng tay.

"MỤ TA ĐÃ GIẾT CHÚ SIRIUS!" Harry kêu rống lên. "MỤ TA ĐÃ GIẾT CHÚ ẤY, CON SẼ GIẾT MỤ!"

Và nó thoát được ra, nhảy lên các bậc cầu thang; mọi người la hét phía sau nhưng nó không quan tâm. Hình dáng Bellatrix trong bộ áo choàng đang ở phía trước và hai người đã trở lại gian phòng có những bộ não đang bơi lượn…

Mụ ta ném một lời nguyền ra sau vai. Cái bể bị hất tung lên không không khí và nước bị đổ văng ra. Harry bị chìm ngập trong thứ chất lỏng có mùi hôi thối ở trong: những bộ não văng về phía nó và bắt đầu giăng mắc những xúc tu đầy màu sắc và dài thoòng, nhưng nó la lên, "Wingardium Leviosa!"và những xúc tu đó buông nó ra văng vào không khí. Vừa đi vừa trượt ngã, nó chạy về phía cánh của; nó vượt qua Luna, vẫn đang rên rỉ trên sàn nhà, vượt qua Ginny, cô bé nói, "anh Harry – cái gì vậy -?', vượt qua Ron, vẫn đang cười khúc khích hết sức yếu ớt, và qua Hermione vẫn còn đang bất tỉnh. Nó xoay quả đấm cửa mở cửa dẫn vào căn phòng tròn mầu đen và nhìn thấy Bellatrix biến mất sau một cánh kia bên kia gian phòng; phía trước mụ ta là hành lang dẫn tới thang máy.

Nó chạy tới nhưng mụ ta đã đóng sập cánh cửa lại và những bức tường bắt đầu xoay. Một lần nữa, nó lại bị vây quanh bởi những vệt sáng xanh phát ra từ ngọn đèn ầy đang quay tròn.

"Lối ra ở đâu?" Nó liều lĩnh la lên, và bức tường lại bắt đầu dừng lại. "Lối ra ở đâu?"Gian phòng dường như chỉ chờ có thế. Cánh cửa ngay sau nó trượt mở và hành lang dẫn tới thang máy trải dài trước mặt nó, được chiếu sáng bởi những ngọn đuốc và không một bóng người. Nó bắt đầu chạy …

Nó có thể nghe thấy tiếng thang máy di chuyển ở đằng trước; nó chạy hết tốc lực trên lối đi, quay ngoắt ở góc và đấm cái rầm vào nút bấm để gọi thang mấy lần thứ hai. Cái thang máy rít lên chói tai và lao vun vút xuống thấp dần; Cái lồng sắt mở ra và nó nhảy vào trong, đấm vào cái nút bấm đề "Phòng Tiếp Tân'. Cánh cửa đóng lại và nó bắt đầu đi lên …

Nó len mình ra khỏi thang máy trước khi cánh cửa mở ra hoàn toàn và nhìn quanh. Bellatrix đã đến gần cái buồng điện thoại ở đầu kia của gian phòng, nhưng mụ ta nhìn trở lại khi nó chạy hết tốc lực về phía mụ và giáng một lời nguyền nữa vào nó. Nó nấp đằng sau cái Vòi phun nước Tình Bằng Hữu Ma thuật: lời nguyền sượt qua nó và giáng trúng vào cánh cửa bằng vàng ở đầu kia của Cổng ra vào khiến cho nó kêu váng lên như chuông. Không có thêm bước chân nào nữa. Mụ ta đã ngừng lại. Nó ẩn nấp sau những bức tượng và nghe ngóng.

"Ra đây, ra đây, Harry bé nhỏ!" Mụ ta gọi bằng thứ giọng trẻ em đầy chế giễu, giọng mụ vang vọng khắp các hành lang lát gỗ bóng loáng. " Mi rượt theo ta để làm gì, thằng bé kia? Ta nghĩ mi ở đây là để trả thù cho người anh họ thuơng mến của ta!

"Tôi sẽ trả thù!" harry kêu lên, và dường như có hàng chục Harry khác lặp lại Tôi sẽ trả thù! Tôi sẽ trả thù! Tôi sẽ trả thù! vang động khắp gian phòng

"Aaaaaah … mày yêu mến hắn phải không, nhóc Potter bé nhỏ?"

Lòng căm thù chưa bao giờ nó biết đến trước đó giờ trào dâng trong Harry; nó nhào ra từ phía sau cái vòi phun và gầm lên, "Crucio!"

Mụ Bellatrix thét lên: lời nguyền đã đốn quị chân mụ, nhưng mụ ta không lăn lộn và hét lên vì đau đớn như Neville - mụ đứng ngay lên được, há hốc mồm để thở và không còn cười nữa.

Harry lại nấp vào sau cái viòi phun nước bằng vàng. Lời nguyền trả đũa của mụ giáng trúng cái đầu cửa một ông phù thuỷ trông rất đẹp trai khiến cho cái đầu văng đi và nằm trên mặt sàn nhà tới cả hai chục feet, làm nên một vệt xước dài trên sàn gỗ.

" Mi chưa bao giờ sử dụng Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ đúng không, cậu bé?" Mụ ta hét lên. Mụ đã bỏ hẳn giọng nói trẻ con. " Mi cần phải muốn chúng, Potter! Mi cần phải muốn thực sự làm cho ai đó đau đớn – thích thú với nó - sự giận dữ chính đang đã không còn làm ta bị thương nữa – Ta sẽ chỉ cho mi làm như thế nào? Ta sẽ cho mi một bài học -"

Harry men theo bờ của cái bể phun nước sang phía đối diện khi mụ thét lên , "Crucio!"và nó buộc phải nấp trở lại khi cánh tay của con nhân mã, trong tay có cung tên, gãy rời ra và rơi xuống sàn nhà cánh cái đầu của ông phù thuỷ bằng vàng không xa lắm.

"Potter, mi không thể thắng được ta đâu!" Mụ la lên.

Nó có thể nghe thấy tiếng động khi mụ di chuyển sang bên phái, cố gắng tiến lại gần nó. Nó vòng ra sau bức tượng cách xa mụ, nấp sau những cái chân của con nhân mã, đầu nó nhô lên ngang với đầu con gia tinh.

"Ta đã từng và đang là đầy tớ trung thành nhất của Chúa tể Hắc ám. Ta đã học Nghệ Thuật Hắc Ám từ ngài, và ta biết những lời nguyền đầy quyền năng như thế thì mi, thằng bé đáng thương kia, không bao giờ có thể mơ đến chuyện thực hiện được..."

"Stupefy!" harry la lên. Nó đi men vòng quanh tới nơi có con yêu tinh đang đứng, nở nụ cười toe với ông phù thuỷ giờ đã không có đầu và chuẩn bị tập hậu mụ khi mụ ta đảo mắt nhìn quanh cái bể phun nước. Mụ ta phản ứng hết sức nhanh khiến nó không có thời gian để ẩn nấp.

"Protego!"

Chùm ánh sang đỏ, Lời Nguyền Choáng Váng của chính nó, bật trở lại. Harry trườn trở lại ra sau bể phun nước và tai của con yêu tinh bắn vèo qua gian phòng.

"Potter, ta sẽ cho mi một cơ hội!" Mụ Bellatrix hét lên. " hãy đưa cho ta quả cầu tiên tri – hãy lăn nó về phía ta ngay bây giờ - và ta có thể để cho mi được sống!"

"Bà sẽ phải giết tôi thôi, vì nó đã mất rồi!" harry gầm lên và khi nó hét lên những lời đó, sự đau đớn thiêu đốt trán nó; vết sẹo lại trở nên nóng bỏng, và nó cảm thấy trào dâng một sự thịnh nộ hoàn toàn không có liên quan gì đến cơn giận dữ của chính bản thân nó. "Và hắn ta sẽ biết!" harry nói, với tiếng cười điên khùng đáp trả lại tiếng cười của Bellatrix. "Lão già Voldemort yêu quý của bà sẽ biết là nó không còn nữa! Hắn ta sẽ không hài lòng với bà đâu, đúng không?"

'Cái gì? Mi nói cái gì?" Mụ la lên, và lần đầu tiên có một sự sợ hãi trong giọng nói.

"Quả cầu tiên tri đã vỡ khi tôi cố gắng đưa Neville lên cầu thang! Bà nghĩ Voldemortsẽ nói như thế nào về chuyện đó đây?"

Vết thẹo của nó đau buốt và thiêu đốt nó… sự đau đớn khiến nó chảy cả nước mắt …

"ĐỒ NÓI DỐI!" Mụ ta gầm lên, nhưng nó có thể nghe thấy âm hưởng kinh hoàng đằng sau sự tức giạn đó. " MI ĐANG GIỮ NÓ, POTTER, VÀ MI SẼ PHẢI GIAO NÓ CHO TA! Accio prophecy! ACCIO PROPHECY!"(Quả cầu tiên tri lại đây-ND)

Harry lại cười lớn bởi nó biết tiếng cười sẽ chọc tức mụ ta, sự đau đớn kinh khủng trên trán khiến nó nghĩ là đầu nó có thể nổ tung ra. Nó vẫy bàn tay không từ phía sau con yêu tinh còn có một bên tai và rụt lai rất nhanh khi mụ ta phóng một chùm sáng xanh về phía nó.

"Không có gì ở đó!" Nó la lên. "Không có gì để bẩm báo! Nó đã vỡ và không một ai nghe thấy nó nói gì, hãy nói với ông chủ bà như thế!"

"Không đúng!" Mụ hét lên. "Không đúng, mi đang nói dối! ÔNG CHỦ, TÔI ĐÃ CỐ GẮNG, TÔI ĐÃ CỐ GẮNG – XIN ĐỪNG TRỪNG PHẠT TÔI,"

"Đừng có phí hơi!" harry hét lên, mắt nó chớp chớp cố gắng chống chọi sự đau đớn ở chỗ vết thẹo, bây giờ sự đau đớn trở nên khủng khiếp hơn bao giờ hết. " hắn ta không thể nghe được được bà ở đây đâu!"

"Ta không thể ư, Potter?" Một giọng lạnh lẽo cao vống vang lên.

Harry mở mắt ra.

<Từ đây là bản dịch của Duynd>

Một dáng người cao gầy với mũ trùm đầu màu đen, khuôn mặt hắn trắng bệch và dữ tợn giống như một con rắn, đôi mắt đỏ ké, hai con ngươi đang nhìn chằm chằm... Chúa tể Hắc ám Voldemort đã xuất hiện ngay giữa căn phòng, với đũa phép chỉ vào Harry lúc này như bị đóng băng, không có khả năng cử động.

“Vậy là mi đã làm vỡ lời tiên tri của ta?” Voldemort nhẹ nhàng, vẫn nhìn chòng chọc vào Harry bằng đôi mắt đỏ ké tàn bạo. “Không, Bella, nó không nói dối đâu... Ta thấy sự thành thật từ trong cái tâm hồn vô dụng của nó... hàng tháng ròng chuẩn bị, hàng tháng nỗ lực... và các Tử thần Thực tử của ta lại để cho thằng Harry Potter thọc gậy bánh xe một lần nữa...”

Bellatrix thổn thức: “Thưa Chủ nhân, tôi xin lỗi, tôi không biết điều đó, lúc đó tôi đang đánh nhau với tên Hoá thú sư Black!” mụ quăng mình tới trước chân Voldemort khi hắn tới gần hơn. “Chủ nhân, Người phải biết rằng... ”

“Hãy im lặng, Bella,” giọng Voldemort trở nên nguy hiểm. “Ta sẽ chưa tính sổ với ngươi lúc này. Ngươi nghĩ rằng ta phải vào tận Bộ Pháp thuật chỉ để nghe ngươi cầu xin sự tha thứ sao?”

“Nhưng thưa Chủ nhân – lão ta đang ở đây – lão đang ở tầng dưới – ”

Nhưng Voldemort không chú ý đến mụ.

Hắn nhỏ nhẹ: “Ta không còn gì để nói với mày, Potter. Mày đã làm phiền ta quá nhiều, quá lâu. AVADA KEDAVRA!”

Harry thậm chí không mở được mồm để chống cự, đầu óc nó hoàn toàn trống rỗng, cây đũa phép đang chỉ xuống sàn nhà một cách vô dụng.

Nhưng đột nhiên cái tượng pháp sư không đầu bằng vàng trên vòi phun nước trở nên sống động nhảy ra khỏi bệ tới chắn giữa Harry và Voldemort.

Lời nguyền chỉ sượt qua ngực cái tượng khi nó giơ tay bảo vệ Harry.

“Cái gì - ?” Voldemort thốt lên và nhìn quanh. Và hắn thở hắt ra, “Dumbledore!”

Harry nhìn ra sau lưng hắn, tim nó đập thình thịch. Cụ Dumbledore giờ đang đứng trước cánh cửa vàng.

Voldemort giơ đũa phép và một tia sáng xanh lè bắn thẳng vào cụ, nhưng cụ đã đổi hướng và biến mất trong cái áo choàng đang xoay tít. Sau đó, cụ đột nhiên hiện ra đằng sau Voldemort và vẫy đũa phép về phía phần còn lại của cái vòi phun nước. Những bức tượng còn lại cũng trở nên sống động. Bức tượng mụ phù thuỷ chạy tới Bellatrix lúc này đang gào thét ếm bùa một cách vô ích vào ngực bức tượng trước khi nó lao vào mụ và ấn mụ xuống sàn nhà. Trong lúc đó, con yêu tinh và con gia tinh hấp tấp lao về phía lò sưởi và biến mất bên cạnh cái bể nước. Cái tượng không đầu đẩy Harry về phía sau, tránh khỏi cuộc đấu, khi cụ Dumbledore đang chiếm lợi thế trước Voldemort và bước tượng nhân mã chạy nước kiệu xung quanh họ.

Cụ Dumbledore điềm tĩnh nói: “Thật là dại dột khi tới đây vào tối nay, Tom. Các Thần Sáng đang trên đường tới đây - ” (Tom – tên thật của Voldemort khi còn nhỏ: Tom Mavolor Riddle-ND)

“Lúc đó ta đã đi khỏi đây, và ngươi sẽ chết!” Voldemort đáp lại. Hắn lại bắn ra một lời nguyền giết người vào Dumbledore nhưng lại trượt, thay vào đó nó bắn chúng cái bàn của người bảo vệ làm nó bùng cháy.

Cụ Dumbledore vẩy nhẹ cây đũa: quyền lực của bùa phép toả ra từ cây đũa làm cho Harry, dù đã được che bởi bức tượng, cũng cảm thấy tóc dựng ngược lên khi nó bay qua và cùng lúc đó Voldemort hoá phép ra một cái lá chắn bằng bạc để làm chệch hướng nó. Bùa phép của cụ, dù nó là bất cứ cái gì, không gây ra một thiệt hại cụ thể nào lên cái lá chắn, mặc dù có một tiếng coong dội lại - một âm thanh sắc lạnh kì quặc.

Voldemort nói, đôi mắt đỏ ké của hắn nhô lên trên cái lá chắn: “Ngươi không định giết ta hả, Dumbledore?. Cao hơn cả sự tàn bạo, phải không?”

“Chúng ta đều biết rằng có nhiều cách khác để huỷ diệt một con người, Tom,” Cụ Dumbledore vẫn điềm tĩnh, tiếp tục tiến về phía Voldemort như thể cụ không hề sợ hãi thứ gì, rằng không có gì có thể ngăn cản cụ đi dạo trong phòng. “Chỉ đơn thuần lấy đi cuộc sống của ngươi không làm ta hài lòng, ta phải thừa nhận điều đó – ”

“Không có cái gì tồi tệ hơn cái chết, Dumbledore!” Voldemort gầm gừ.

“Ngươi đã sai hoàn toàn,” cụ Dumbledore vẫn đang tiến gần tới Voldemort và nói rất nhẹ nhàng như thể họ đang thảo luận về một vấn đề gì đó bên ly rượu. Harry cảm thấy sợ hãi khi phải nhìn cụ đi tới, không phòng thủ, không có lá chắn bảo vệ; nó muốn gào lên cảnh báo, nhưng cái tượng không đầu vẫn giữ nó quay mặt vào tường, ngăn chặn mọi nỗ lực của nó để thoát ra từ đằng sau.

“Quả thực, sự thất bại trong việc nhận thức được cái gì còn tồi tệ hơn cái chết luôn luôn là điểm yếu lớn nhất của ngươi... ”.

Một tia sáng màu xanh nữa lại bay ra từ sau cái lá chắn bạc. Lần này là con nhân mã một tay lao nhanh tới trước cụ Dumbledore chắn lấy cú đánh và vỡ tan thành trăm mảnh, nhưng trước khi các mảnh vỡ kịp chạm xuống sàn, cụ Dumbledore đã giơ đũa phép lên và vẫy như thể đang vung roi. Một luồng lửa dài phóng ra từ đầu đũa; nó bao bọc xung quanh Voldemort, cái khiên và tất cả mọi thứ. Trong chốc lát, có vẻ như cụ Dumbledore đã thắng, nhưng sau đó cái dây lửa biến thành con rắn, nó không cuốn lấy Voldemort nữa mà rít lên dữ dội và lao vào cụ Dumbledore.

Voldemort biến mất; con rắn ngỏng đầu lên, chuẩn bị tấn công – ”

Một ngọn lửa bùng lên trong không trung, phía trên cụ Dumbledore ngay khi Voldemort hiện ra trên cái bệ giữa bể nước chỗ 5 cái tượng lúc trước vẫn đứng.

“Coi chừng!” Harry hét.

Nhưng ngay khi nó hét, một tia sáng xanh lại bay về phía cụ Dumbledore từ cây đũa của Voldemort và con rắn cũng lao tới – ”

Con phượng hoàng Fawkes nhào xuống trước mặt cụ Dumbledore, nó há rộng cái mỏ đón lấy toàn bộ tia sáng rồi bốc cháy và rơi xuống sàn, dưới sàn xuất hiện một con chim non xấu xí, da nhăn nheo và không bay được. Cùng lúc đó, cụ Dumbledore vẩy đũa phép thành một đường dài – con rắn đang chuẩn bị đớp cụ bay lên cao và biến mất trong làn khói đục; và nước trong bể đột nhiên dâng cao bao phủ lấy Voldemort như một cái kén bằng thủy tinh nóng chảy.

Trong vài giây hình thù Voldemort trên cái bệ trông mờ ảo, không rõ mặt, rõ ràng là đang vật lộn để thoát khỏi khối nước ngột ngạt...

Rồi hắn biến mất và khối nước lại rơi xuống bể, tràn ra tứ phía làm ướt cả sàn nhà bóng loáng. Bellatrix gào lên: “CHỦ NHÂN!” .

Chắc hẳn là mọi việc đã kết thúc, Voldemort đã bỏ chạy, Harry bèn chạy ra khỏi bức tượng đang bảo vệ nó, nhưng cụ Dumbledore nói to: “Hãy ở nguyên đấy, Harry!”

Lần đầu tiên nó nghe thấy cụ giọng Dumbledore đe doạ. Harry không thể hiểu được tại sao: căn phòng đã hoàn toàn trống rỗng, Bellatrix vẫn đang thổn thức dưới bức tượng mụ phù thủy, và con phượng hoàng Fawkes đang chíp chíp yếu ớt trên sàn nhà – ”

Đột nhiên cái thẹo của harry bùng lên đau đớn, nó tưởng rằng nó đã chết: cơn đau này vượt ra ngoài sự tưởng tượng, vượt quá sự chịu đựng của nó – ”

Hắn chạy trốn nhưng lại tự ẩn mình trong cái sinh vật có đôi mắt đỏ ké, giờ đang xiết chặt lấy đến nỗi nó không biết đâu là cơ thể nó và đâu là cái sinh vật kia: họ như bị hoà lẫn vào nhau, bị ràng buộc bởi sự đau đớn, và không có cách nào để thoát khỏi nó –”

Rồi cái sinh vật kia cất tiếng, nó dùng mồm của Harry để nói, mặc dù đang trong cơn đau đớn cực độ nó vẫn nhận thấy quai hàm của mình đang chuyển động... “Hãy giết ta đi, Dumbledore...”

Mắt mờ dần và cảm thấy như đang chết dần, toàn bộ cơ thể nó kêu gào đòi được giải thoát, Harry lại thấy sinh vật đó sử dụng cơ thể nó một lần nữa...

“Nếu cái chết chẳng là gì cả, Dumbledore, hãy giết thằng bé đi...”

Hãy chấm dứt sự đau đớn, Harry nghĩ... hãy để cụ giết chúng ta... chấm dứt chuyện này, cụ Dumbledore... cái chết chẳng là gì nếu so sánh với chuyện này...

Và nó sẽ được gặp lại chú Sirius...

Và khi trái tim Harry tràn đầy cảm xúc, cái sinh vật đang cuộn chặt lấy nó bỗng nới lỏng ra, cơn đau đã hết; Harry thấy mình đang nằm úp mặt trên sàn nhà, kính đã rơi mấy, nó run rẩy như thể đang nằm trên băng chứ không phải gỗ...

Rồi ở đâu đó vang lên giọng nói, nhiều giọng nói hơn lúc nãy... Harry mở mắt và nhìn thấy cái kính của nó ngay cạnh gót chân của bức tượng mất đầu đã bảo vệ nó, nhưng bây giờ nằm ngửa trên sàn, rạn nứt và bất động. Nó đeo kính vào, ngẩng đầu lên một chút và thấy cái mũi khoằm của cụ Dumbledore ngay phía trên nó.

“Con có sao không Harry?” “Dạ,” Harry lắc mạnh như thể nó không thể giữ cái đầu của mình một cách tự nhiên. “Con, à – Voldemort đâu rồi, - họ là ai vậy – cái gì – ”

Căn phòng Tiếp đón chật ních người; sàn nhà phản chiếu những luồng lửa màu xanh ngọc bích đang cháy trong tất cả các lò sưởi dọc một bên tường; và một lô phù thủy đang xuất hiện từ đó. Khi cụ Dumbledore kéo nó dậy, Harry nhìn thấy cái tượng nhỏ bằng vàng hình con gia tinh và yêu tinh đang dẫn ông Cornelius Fudge – trông rất sững sờ – đi tới.

“Hắn đã ở đó!” một phù thủy mặc áo choàng màu đỏ với búi tóc đuôi ngựa hét lên và đang chỉ vào cái cột đá vỡ nham nhở phía bên kia căn phòng, nơi mà Bellatrix đã bị nhốt chỉ ít phút trước đó. “Tôi đã thấy hắn, ngài Fudge, tôi thề rằng đó chính là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, hắn tóm lấy người đàn bà và Độn thổ mất tiêu!”

“Tôi biết, Williamson, tôi biết, tôi cũng thấy hắn!” ông Fudge lắp bắp, ông vẫn đang mặc bộ quần áo ngủ và có khoác thêm cái áo choàng bên ngòai, thở hổn hển như thể vừa mới chạy cả cây số.

“Ôi trời – ngay tại đây – ngay tại đây! – trong Bộ Pháp Thuật! – ôi lạy trời đất - không thể nào – tuyên bố của tôi – sao chuyện đó có thể xảy ra - ?”

“Nếu anh chịu khó đi xuống Sở Cơ mật ở tầng dưới, Cornelius,” cụ Dumbledore nói – hình như cụ đã hài lòng vì Harry không sao, bèn tiến về phía những người mới đến đã nhận ra cụ trước đó (vài người đã giơ đũa phép lên; số khác chỉ đơn thuần biểu lộ sự ngạc nhiên; cái tượng con gia tinh và yêu tinh vỗ tay hoan nghênh còn ông Fudge giậm chân mạnh đến nỗi cái dép đi trong nhà tuột ra khỏi chân) – “anh sẽ thấy vài tên Tử thần Thực tử trốn ngục đang bị giam trong Căn phòng Chết Chóc, bị ếm bùa Chống Độn Thổ và đang đợi xem ông sẽ làm gì với chúng.”

“Dumbledore!” ông Fudge thở hổn hển với sự ngạc nhiên. “Ông – ở đây – tôi – tôi –”

Ông ta điên cuồng nhìn đám Thần Sáng mà ông ta đã mang theo và không thể rõ ràng hơn rằng ông ta đang gào lên bằng toàn bộ sức mạnh, “Bắn lấy lão!”

“Cornelius, tôi đã sẵn sàng để đánh nhau với người của ông – và lại thắng!” giọng cụ vang như sấm. “Nhưng vài phút trước đây ông đã nhìn thấy bằng chứng, với chính mắt ông, rằng tôi đã nói với ông sự thật cách đây một năm. Chúa Tể Voldemort đã trở lại, ông đã truy tìm sai đối tượng suốt 12 tháng ròng, và bây giờ là lúc để ông nghe theo sự thật!”

“Tôi – không – thôi được –” Fudge vẻ hăm doạ, nhìn xung quanh như thể chờ đợi ai đó sẽ nói cho ông ta biết phải làm gì. Khi không có ai làm điều đó, ông ta nói, “Rất tốt – Dawlish!

Williamson! Đi xuống Sở Cơ mật và xem xét ở đó... Dumbledore, ông – ông sẽ phải nói cho tôi biết chính xác – cái vòi phun nước Tình bằng hữu của Cộng đồng Pháp thuật - chuyện gì đã xảy ra?” ông ta rên rỉ và nhìn xung quanh sàn nhà, nơi giờ đây chỉ còn lại những mảnh vụn của bức tượng phù thủy, pháp sư và con nhân mã.

“Chúng ta có thể thảo luận về điều đó sau khi tôi đưa Harry trở lại Hogwarts,” cụ nói.

'Harry — Harry Potter?"

Ông Fudge quay lại và nhìn chằm chằm vào Harry lúc này vẫn đang đứng sát tường bên cạnh cái tượng đã bảo vệ nó trong suốt cuộc đấu giữa Dumbledore và Voldemort.

“Nó - ở đây?” Fudge vẫn giương mắt nhìn Harry. “Tại sao - tất cả những điều này là sao?”

“Tôi sẽ giải thích tất cả, khi nào Harry trở lại trường.” Dumbledore nhắc lại.

Cụ đi ra khỏi bể nước tới chỗ cái đầu phù thủy bằng vàng đang nằm trên sàn. Rồi cụ chỉ đũa phép vào đó và nói khẽ, “Portus”. Cái đầu bỗng rực sáng một thứ ánh sáng màu xanh và rung lên trên sàn gỗ trong vài giây, sau đó nó trở lại như cũ.

“Hãy xem xét điều này tại đây ngay bây giờ, Dumbledore!” Fudge nói khi cụ Dumbledore cúi xuống nhặt cái đầu phù thủy và mang nó đi về phía Harry. “Ông không được quyền sử dụng Khóa cảng! Ông không thể làm điều đó ngay trước mũi Bộ, ông – ông –”

Ông ta ấp úng khi cụ Dumbledore nhìn ông một cách đầy quyền uy qua đôi kính nửa vầng trăng của cụ.

Cụ nói: “Anh sẽ ra chỉ thị thuyên chuyển Dolores Umbridge ra khỏi trường Hogwarts, anh sẽ ra lệnh cho các Thần Sáng của anh ngừng truy tìm giáo viên Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của tôi để ông ấy có thể trở lại làm việc. Tôi sẽ cho anh...”.

Cụ lấy chiếc đồng hồ có 12 cái kim trong túi ra xem... “nửa giờ trong tối nay, khi đó tôi nghĩ là chúng ta sẽ có thể xem xét những điểm quan trọng nhất của sự việc đã xảy ra ở đây. Sau đó, tôi cần phải quay về trường của tôi. Nếu anh cần sự giúp đỡ nhiều hơn từ phía tôi, tất nhiên anh có thể liên lạc với tôi ở Hogwarts. Hãy đề địa chỉ thư tới Ngài Hiệu trưởng.”

Fudge trợn tròn mắt hơn bao giờ hết; mồm mở rộng và cái mặt tròn trịa trở nên đỏ hơn giữa mái tóc hoa râm bờm xờm.

“Tôi – ông – ”

Cụ Dumbledore quay lưng lại.

“Con hãy cầm lấy cái Khóa cảng, Harry.”

Cụ giơ cái đầu tượng bằng vàng ra và Harry đặt tay lên nó, vừa mới tự hỏi nó sẽ làm gì tiếp theo hoặc sẽ đi đến đâu.

“Tôi sẽ gặp anh trong nửa giờ nữa,” cụ Dumbledore nói nhỏ “Một... hai... ba”

Harry nhận ra cái cảm giác quen thuộc như thể có một cái móc câu ở rốn nó bỗng nhiên bị giật mạnh về phía sau. Cái sàn gỗ bóng loáng xa dần dưới chân nó; the Atrium, ông Fudge và cụ Dumbledore biến mất và nó thấy mình đang bay tới trước rất nhanh trong cơn gió hú và màu sắc quằn quện...
  ABOUT ME
→ Xin chào! Tôi là Nguyễn Trương Minh Khuê, học sinh lớp 5C, năm học 2012-2013, trường Tiểu học Sông Cầu!
  CẢNH ĐẸP SÔNG CẦU
  LƯỢT XEM
  VUI CƯỜI
Support : Home | Môn Toán | Tiếng Anh | Môn Văn | Hình ảnh | Kiến thức | Đọc sách | Giải trí
Copyright © 2012. Góc học tập của Khuê - All Rights Reserved
Template Simple_ Powered by Blogger
Proudly powered by rockfan
Xem tốt nhất bằng trình duyệt Mozilla Firefox