Nhận thấy vẻ kinh ngạc trên gương mặt Harry, ông Weasley giải thích:
“Một trăm ngàn chỗ ngồi! Một lực lượng năm trăm phù thủy công tác ở Bộ Pháp Thuật đã làm ròng rã cả năm trời để xây dựng cái sân vận động này.Mỗi tấc mỗi phân ở đây đều được ếm bùa đuổi Muggle. Suốt cả năm, cứ mỗi khi có dân Muggle nào lảng vảng đâu đó gần đây, thì họ bỗng nhiên nhớ ra một cái hẹn khẩn cấp nào đó và phải lập tức quay về ngay… Phước cho họ.”
Ba tiếng cuối, ông Weasley thêm vô một cách khoái trá. Ông dẫn đầu đám trẻ đi về phía cửa ra vào gần nhất. Ở đó cũng đã chen chúc một đám phù thủy và pháp sư đang hò hét.
Một phù thủy của Bộ Pháp Thuật đứng ngay cổng kiểm soát vé và nói:
“Ghế đầu tiên! Khán đài Danh dự! Cứ đi thẳng lên cầu thang, anh Arthur, và cứ lên cao tới hết mức luôn.”
Cầu thang đi vào sân vận động được trải tấm thảm màu tím sẫm. Đám nhà Weasley hòa cùng đám đông trèo lên, qua khỏi cửa thì đám đông tản ra, đi về các khu khán đài ở bên trái hoặc bên phải. Đám Weasley cứ tiếp tục trèo lên cao, và cuối cùng họ lên tới đỉnh cầu thang để đến một khu vực dành riêng khôn lớn lắm, nằm biệt lập ở bị trí cao nhất của sân vận động, ngay chóc chính giữa khoảng cách giữa các cột gôn bằng vàng của hai đội. Có khoảng hai chục cái ghế sơn son thếp vàng đặt thành hai hàng trong khu vực này, Harry cùng đám Weasley ngồi đầy hết hàng ghế đầu, nó cúi xuống nhìn cái cảnh trí mà nó thật không bao giờ có thể tưởng tượng ra có cái gì tương tự được như vậy hết.
Một trăm ngàn phù thủy và pháp sư đang đi tới chỗ ngồi của họ,những chỗ ngồi này nhô lên cao chung quanh một sân đấu hình bầu dục. Mọi thứ tràn ngập trong một loại ánh sáng vàng óng huyền ảo, ánh sáng đỏ dường như tỏa ra từ chính cái sân vận động. Từ vị trí trên cao của Harry, nó thấy sân đấu thật phẳng phiu và mượt mà. Ở mỗi đầu sân đấu đều có ba cột gôn bằng vàng, cao mười sáu thước rưỡi. Ngay bên phải Harry, gần như ngang tầm mắt nó là một tấm bảng cực kỳ lớn. Những dòng chữ vàng cứ chạy ngang qua tấm bảng như thể có bàn tay của một người khổng lồ vô hình đang viết vội trên tấm bảng để rồi lại bôi đi. Chăm chú ngó tấm bảng đó, Harry nhận thấy tấm bảng đang phát ra những dòng chữ quảng cáo ngang qua sân đấu:
Chai Xanh: một cây Chổi Thần Cho Tất cả mọi gia đình – an toàn, đáng tin, và có Còi chống trộm thiết kế bên trong.. Thuốc tẩy vết bẩn nhiệm mầu đa dụng của bà Skower: Không Đau, Không tì vết! Thời trang pháp sư ngày hội = London, Paris, Hogsmeade…
Harry dứt mắt khỏi mấy bảng hiệu đó để ngoảnh lại nhìn ra đằng sau, xem coi những ai ngồi chung khán đài danh dự với tụi nó. Cho tới lúc này thì các ghế vẫn còn trống, ngoại trừ một sinh vật nhỏ xíu đang ngồi ở cái ghế thứ hai tính từ đầu kia của hàng ghế sau lưng Harry. Cái sinh vật đó, chân cẳng ngắn ngủn đến nỗi chúng chìa ra trước trên cái ghế cao, và y quấn quanh mình cái khăn trải bàn uống trà, trông lùng thùng như khăn choàng ngoài của những người La Mã cổ đại. Cái sinh vật đó giấu mặt vào hai bàn tay, nhưng hai cái tai dài và nhọn như tai dơi ấy trông sao mà cực kỳ quen… Harry ngờ ngợ, gọi:
“Dobby?”
Cái sinh vật nhỏ xíu đó ngẩng nhìn lên và duỗi những ngón tay ra, để lộ hai con mắt nâu to cồ cộ và cái mũi thì có hình dạng và kích thước chính xác của một trái cà chua bự. Đó không phải là Dobby, nhưng đó chắc chắn là một con gia tinh như Dobby, kẻ từng là bạn của Harry. Chính Harry đã giúp Dobby thoát khỏi chủ cũ của nó là gia đình Malfoy.
Qua kẽ hở giữa mấy ngón tay, con gia tinh kêu lên the thé với giọng tò mò:
“Có phải ngàu vừa gọi tôi là Dobby? ”
Giọng của con gia tinh này cao vút, con hơn cả giọng trước đây của Dobby, vốn đã là một giọng rít lên eo éo, nghe nhỏ nhỏ, run run. Harry ngờ rằng đó hẳn là một giọng nữ, mặc dù đối với gia tinh thì điều này thiệt là khó phân biệt. Ron và Hermione cũng đã xoay mình trên ghế ngồi quay lại nhìn. Mặc dù hai đứa đó nghe Harry nói rất nhiều về Dobby nhưng tụi nó chưa hề được gặp Dobby bao giờ. Ngay cả ông Weasley cũng ngoái nhìn một cách thích thú.
Harry nói với con gia tinh:
“Xin lỗi nha, tôi nhầm bạn với một người quen cũ.”
Con gia tinh thốt lên những lời có âm vực cao nghe eo éo:
“Nhưng mà thưa ngài, tôi cũng có biết Dobby nữa mà.”
Con gia tinh vẫn che mặt bằng bàn tay, như thể bị ánh sáng làm lóa mắt, mặc dù khán đài danh dự cũng không được chiếu đèn sáng cho lắm.
“Thưa ngài, tên tôi là Winky, và quí danh của ngài…”
Đôi mắt nâu đen của con gia tinh mở lớn bằng cỡ cái dĩa nhỏ khi nó nhìn thấy cái thẹo trên trán của Harry:
“Ngài chắc hẳn là Harry Potter!”
Harry nói:
“Phải, chính tôi đây.”
Con gia tinh hơi hạ bàn tay xuống một tí, vẻ mặt nó hết sức kinh ngạc sửng sốt:
“Thưa ngài, Dobby luôn miệng nói về ngài!”
Harry hỏi:
“Vậy hả? Được tự do rồi bạn ấy sống ra sao?”
Winky lắc đầu:
“A, thưa ngài…, ôi, thưa ngài, tôi chẳng có ý gì bất kính đâu, thưa ngài, nhưng tôi hổng chắc là khi ngài giải phóng Dobby là ngài đã làm được một việc tốt lành cho Dobby đâu, thưa ngài.”
Harry hơi bất ngờ:
“Sao vậy? Có gì không ổn với bạn ấy hả?”
Winky buồn bã nói:
“Thưa ngài, tự do tiêm nhiễm vô đầu của Dobby. Mà tư tưởng này nọ thì vượt qua thân phận của Dobby, thưa ngài. Đâu có thể kiếm được địa vị nào khác đâu, thưa ngài.”
Harry hỏi:
“Sao lại không?”
Winky hạ thấp giọng tới một nửa quãng tám, khiến giọng trở nên thì thào:
“Thưa ngài, Dobby đòi người ta phải trả lương cho công việc nó làm!”
Harry ngơ ngác:
“Trả lương hả? Ừ, phải trả lương cho bạn ấy chứ?”
Winky hoảng kinh hồn vía khi nghe tới ý tưởng đó, vội khép mấy ngón tay lại để che giấu đi gương mặt của mình. Con gia tinh ấy nói bằng giọng the thé bị nghẹn lại:
“Thưa ngài, gia tinh không có lương bổng gì hết! Không, không, không. Tôi đã nói với Dobby: “Dobby à, đi kiếm một gia đình tử tế nào đó mà ổn định lại đi.” Nhưng thưa ngài, Dobby thì còn đang bày ra đủ loại trò tinh nghịch, thiệt là không ra tư cách một gia tinh chút nào. Tôi nói, Dobby, anh cứ nhong nhỏng đi quậy như vầy thì trước sau gì cũng sẽ bị ra trước bộ Chỉnh đốn và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí, như bất kỳ một con yêu tinh tầm thường nào đó.”
Harry nói:
“Ở, cũng đã đến lúc phải cho bạn ấy vui chơi thỏa thuê chớ?”
Winky nghiêm giọng nói với Harry, hai bàn tay vẫn bưng kín khuôn mặt:
“Gia tinh không được phép vui chơi, Harry Potter à. Gia tinh phải làm những gì mà chủ nhân sai bảo. Như tôi đây, tôi đâu có thích ngồi trên cao nhất nào đâu, ngài Harry Potter…”
Winky liếc mắt về phía rìa khán đài và nén giọng xuống:
“…nhưng ông chủ phái tôi đến khán đài danh dự thì tôi phải đến thôi, thưa ngài.”
Harry cau mày:
“Nhưng mà nếu bạn không thích ngồi trên cao thì tại sao ông ấy lại phái bạn đến đây?”
Winky ngoẹo đầu sang chỗ trống bên cạnh, nói:
“Ông chủ… ông chủ muốn tôi giữ chỗ cho ông ấy một chỗ ngồi, thưa ngài Harry Potter. Ông chủ bận lắm. Winky chỉ ước ao được trở về lều cảu ông chủ, Harry Potter à, nhưng chủ đã sai bảo điều gì thì Winky phải làm thôi. Winky là một gia tinh ngoan mà.”
Con gia tinh lại lấm lét nhìn ra bìa khán đài với vẻ sợ hãi và lại giấu biệt đi cả đôi mắt. Harry quay lại với những người trong nhóm của nó.. Ron rù rì hỏi:
“Vậy ra đó là một con gia tinh hả? Tụi nó kỳ cục quá hén?”
Harry nhiệt thành nói:
“Dobby còn kỳ cục hơn nữa kìa.”
Ron lấy mấy cái ống dòm ra và bắt đầu kiểm tra. Nó dòm xuống đám đông phía dưới sân, ở cả hai phía của sân vận động.
“Dễ sợ!”
Nó vừa nói vừa vặn cái nút xem lại ở một bên cái ống dòm.
“Mình có thể làm cho cái thằng cha dưới kia ngoáy mũi đi ngoáy mũi lại… rồi lại ngoáy mũi nữa…”
Lúc đó Hermione đang hăm hở đọc lướt qua tấm chương trình bọ nhung và viền tua rua. Cô bé đọc to:
“Trước trận đấu sẽ có cuộc trình diễn phước thần và linh vật của các đội.”
Ông Weasley nói:
“Chà, cái đó luôn luôn đáng xem à! Các con biết không các đội quốc gia đem tới đây những linh vật ở xứ sở của họ để trình diễn phô trương.”
Lô khán đài thượng hạng dần dần có thêm bốn người vô ngồi. Ông Weasley cứ phải bắt tay với những người rõ ràng là những phù thủy rất ư quan trọng. Percy cứ đứng dựng lên hoài đến nỗi trông anh như thể đang ráng ngồi trên lưng một con chim ấy. Khi đích thân ông Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, ông Corneilius Fudge, đến, thì Percy cúi chào thấp đến nỗi cặp kiếng của anh rớt ra và bể tan tành. Percy bối rối quá, dùng cây đũa phép hàn cặp kiếng lại, rồi sau đó đành ngồi yên tại chỗ, quẳng cái nhìn đố kỵ ghen tức về phía Harry, vì nó được ông Fudge chào thân mật như bạn cố tri. Ông Fudge và Harry đã từng gặp nhau trước đây, và ông Fudge bắt tay Harry thân thiết như cách một người cha bắt tay con, hỏi nó khỏe không, và giới thiệu nó với những phù thủy và pháp sư ngồi ở hai bên.
Ông nói to với ông Bộ trưởng Bungari:
“Ông biết chứ, đây là Harry Potter.”
Ồng bộ trưởng Bungari mặc bộ áo chùng lộng lẫy bằng nhung đen viền vàng và không có vẻ gì hiểu được tới một chữ tiếng Anh. Ông Fudge ra sức minh họa:
“Harry Potter… Chèn ơi… Ông biết chứ… ông biết đây là ai mà… thằng bé sống sót qua cuộc tấn công của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy … ông biết nó là ai mà…”
Vị pháp sư Bungari đột nhiên phát hiện ra cái thẹo trên trán Harry và bắt đầu chỉ chỏ vào đó mà nói lắp bắp một cách hào hứng và ồn ào. Ông Fudge chán ngán nói với Harry:
“Rốt cuộc ông cũng hiểu ra. Bác không giỏi lắm cái vụ ngoại ngữ này; bác cần đến Barty Crouch trong những loại việc như vầy. À, bác thấy con gia tinh của ổng đang giữ chỗ cho ổng kìa… cũng tốt, mấy tay Bungari khó chịu này cứ khăng khăng nằn nì đòi những chỗ tốt nhất… A, Lucius kìa!”
Harry, Ron và Hermione lập tức quay đầu lại. Mấy người len lách dọc theo hàng ghế thứ hai để đến ba ghế hãy còn trống ngay đằng sau lưng ông Weasley, chẳng ai khác hơn là ông chủ cũ của Dobby cựu gia tinh: Lucius Malfoy và cậu quí tử: Draco Malfoy; còn người đàn bà thì Harry đoán là bà má của Draco.
Harry và Draco Malfoy đã trở thành hai kẻ thù địch từ khi tụi nó gặp nhau trên chuyến xe lửa đầu tiên đến trường Hogwarts. Là một thằng bé xanh xao có bộ mặt nhọn hoắt và mái tóc vàng bạch kim, Draco giống y chang như cha nó. Má nó cũng tóc vàng, cao và mảnh khảnh, lẽ ra trông bà cũng đẹp lắm nếu như bà đừng có đeo cái bộ mặt khinh khinh như thể dưới mũi bà có mùi có mùi gì khó chịu lắm ấy.
Ông Malfoy giơ tay ra khi bước tới gần ông Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật:
“À, chào ông Fudge. Ông khỏe chứ? Tôi chắc ông chưa gặp vợ tôi, đây là bà Narcissa. Và con trai tôi, Draco. ”
Ông Fudge mỉm cười và cúi chào bà Malfoy:
“Và xin phép cho tôi được giới thiệu quí vị với ông Oblansk… Obalonsk.. ông… Ơ, ổng là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Bungari, và ổng không hiểu tới một từ mà tôi nói, nhưng đằng nào thì cũng không sao. Và để tôi xem còn ai nữa… tôi chắc ông biết gia đình Weasley chứ?”
Đó là một giây phút căng thẳng. Ông Weasley và ông Malfoy nhìn nhau khiến cho Harry nhớ lại rõ mồn một lần cuối cùng mà hai người đó đối diện nhau. Chuyện xảy ra trong tiệm sách Phú quý và Cơ Hàn, hai người đã choảng nhau một trận ác liệt. Đôi mắt xám lạnh của ông Malfoy quét qua mặt ông Weasley, rồi lướt lên đảo xuống hàng ghế. Ông nói nhỏ:
“Chu choa, ông đã phải bán tống bán tháo cái gì để mua vé ngồi ở khán đài danh dự hả Arthur? Chứ nhà ông làm gì có đủ ngần ấy tiền hả?”
Không nghe rõ, ông Fudge nói:
“Anh Arthur à, ông Lucius vừa đóng góp rất hào phóng cho bệnh viện Thánh Mungo chuyên trị Thương tật và Tệ nạn đó. Bữa nay ổng là khách mời của tôi.”
Ông Weasley nói giọng không được thoải mái lắm:
“Hay… hay lắm…”
Mắt ông Malfoy nhìn về phía Hermione. Cô bé hơi ửng đỏ một tí, nhưng quả quyết nhìn lại ông ta. Harry biết tỏng điều gì khiến cho môi của ông Malfoy cong cớn lên như vậy. Gia đình Malfoy luôn tự hào là phù thủy thuần chủng; nói cách khác thì họ coi bất cứ ai thuộc con cháu dân Muggle, như Hermione, đều là hàng thứ dân, là hạ cấp so với họ. Tuy nhiên, ngay dưới mũi của bộ trưởng Bộ Pháp Thuật thì ông Malfoy cũng không dám hé răng nói gì. Ông khinh khỉnh gật đầu với ông Weasley và tiếp tục đi tới chỗ ngồi của ổng. Draco ném cho Harry, Ron và Hermione một ánh mắt khinh bỉ, quay mặt lại nhìn xuống sân đấu. Ron nói:
“Đồ bỉ ổi!”
Ngay lúc đó ông Ludo Bagman xông vô khán đàu danh dự. Ông nói:
“Mọi người đã sẵn sàng cả rồi chứ?”
Gương mặt tròn quay của ông rạng rỡ như một tảng phômai Edam.
“Thưa ông Bộ trưởng… bắt đầu được chưa ạ?”
Ông Fudge nói một cách thoải mái:
“Khi nào anh thấy bắt đầu được thì anh cứ bắt đầu, anh Ludo à.”
Ông Bagman vung cây đũa phép của ông lên, chĩa ngay vô cổ họng của ông và nói:
“Sonorus!” (Nghĩa là: ”Âm vang!”)
Và rồi ông bắt đầu nói, át cả tiếng gầm vang rung trời chuyển đất phát ra từ cái sân vận động chật kín phù thủy và pháp sư. Giọng của ông Bagman vang vọng bên trên tiếng hò reo của đám đông, dội lên từ mọi góc của các khán đài.
“Thưa quí bà và quí ông… Xin được chào mừng! Chào mừng trận chung kết Cúp Quidditch Thế Giới lần thứ bốn trăm hai mươi hai!”
Khán giả hò reo và vỗ tay. Hàng ngàn cây cờ vẫy phất. Sự huyên náo lại càng huyên náo hơn khi hàng loạt khúc quốc thiều cùng vang lên, âm thanh xuôi ngược chõi nhau. Cái bảng khổng lồ đối diện khán đài danh dự đã được lau sạch sẽ đến cái quảng cáo cuối cùng (Đậu Các Vị hiệu Bertie Bott – Mỗi một Miệng đầy kẹo là cả một cuộc đánh Liều!) Và lúc này hiện ra trên bảng:
BUNGARI: 0, ÁI NHĨ LAN: 0
“Và bây giờ, không cần vòng vo tam quốc nữa, cho phép tôi giới thiệu Các phước thần linh vật của đội tuyển quốc gia Bungari! ”
Từ bên phải của khán đài, nơi ngồi kín rịt những cổ động viên khoác áo đỏ tươi, vang lên tiếng hò reo cổ vũ như sấm rền.
Ông Weasley chồm tới trước trên ghế ngồi:
“Ba thắc mắc không biết họ đem tới cái gì… Aaaa!”
Bỗng nhiên ông cới phắt cặp kiếng ra và hấp tấp chùi nó vô tấm áo chùng của mình:
“Tiên nữ!”
“Tiên nữ là cái gì vậy bác?”
Nhưng câu hỏi của Harry được trả lời ngay khi hàng trăm tiên nữ lướt ra sân cỏ. Tiên nữ là… phụ nữ, những phụ nữ đẹp nhất mà Harry chưa từng được thấy bao giờ… chỉ có điều họ không phải… không thể là… người. Điều này làm cho Harry thắc mắc một lát khi nó cố gắng suy đoán xem tiên nữ chính xác có thể là cái gì; cái gì làm thành làn da trông như ánh trăng chiếu sáng mượt mà, hay mái tóc bạch kim bay phất phơ đằng sau họ khi không có chút gió nào… Nhưng khi âm nhạc trỗi lên, Harry thôi ngay nỗi băn khoăn rằng đó không phải là người… Thực ra, nó thôi băn khoăn về hết thảy mọi thứ trên cõi đời.
Các tiên nữ đã bắt đầu khiêu vũ, và đầu óc Harry hoàn toàn ngây ra một cách đê mê hạnh phúc. Tất cả thế giới này giờ chỉ còn một điều đáng bận tâm là thưởng ngoạn vũ khúc của các tiên nữ, bởi vì nếu các tiên nữ mà ngừng nhảy múa, thì chắc chắn là sẽ có những điều khủng khiếp xảy ra…
Và khi các tiên nữ múa càng nhanh lúc càng nhanh, những ý tưởng điên rồ hình thành mập mờ trong đầu Harry bắt đầu xúi giục nó. Harry muốn làm một cái gì đó, thật ấn tượng, ngay bây giờ. Có vẻ như ý tưởng nhảy từ khán đài xuống sân vận động là một sáng kiến hay ho… nhưng mà nhảy như vậy chưa chắc thiệt hay.
“Harry, bồ đang làm gì đó?”
Giọng của Hermione nghe như vọng lại từ nơi đâu xa lắm.
Âm nhạc ngừng. Harry chớp mắt. Nó đã đứng dậy, một chân đã đặt trên thành chắn của khán đài. Bên cạnh nó, Ron đông cứng trong một tư thế trông như thể sắp sửa lao xuống từ trên một tấm ván nhún ở bể bơi.
Tiếng kêu la tức giận vang lên khắp sân vận động. Đám đông chẳng muốn các tiên nữ bỏ đi chút nào hết. Harry cũng hùa theo mọi người. Dĩ nhiên bây giờ nó cũng muốn ủng hỗ đội Bungari, và nó ngờ ngợ tự hỏi tại sao mình lại đi cài cái huy hiệu cỏ ba lá màu xanh to tướng kia lên ngực áo. Cùng lúc đó, Ron cũng lơ đãng bứt bứt mấy cái cỏ ba lá trên cái nón của mình. Ông Weasley hơi mỉm cười chồm qua Ron và đoạt cái nón khỏi tay nó. Ông nói:
“Một lát nữa khi đội Ái Nhĩ Lan trình diễn thì con sẽ lại muốn có cái nón đó cho coi.”
“Hả?”
Ron há hốc miệng ra, mắt vẫn còn đờ đẫn ngó các tiên nữ đang đứng xếp thành hàng dọc bên kia sân đấu.
Hermione chắt lưỡi om sòm. Cô bé nhổm dậy kéo Harry ngồi xuống ghế, nói:
“Thiệt tình!”
Tiếng của ông Bagman lại rống lên:
“Và bây giờ, xin quí vị vui lòng giơ đũa phép của quí vị lên không trung. Mời các linh vật của đội tuyển quốc gia Ái Nhĩ Lan trình diễn!”
Tiếp liền theo đó, dường như có một sao chổi vĩ đại màu vàng kim và xanh lá quét qua sân vận động. Nó bay một vòng quanh sân vận động rồi chẻ ra thành hai sao chổi nhỏ hơn, mỗi cái quét mạnh về phía các cột gôn ở hai đầu sân đấu. Một cầu vồng thình lình bắc ngang qua sân vận động, nối hai quả cầu ánh sáng với nhau. Đám đông xuýt xoa hết ÔÔÔÔÔÔ đến AAAAAA như thể đang chiêm ngưỡng lễ đốt pháo bông vậy. Bây giờ cái cầu vồng đã mờ đi và hai trái cầu sáng của hai sao chổi lại hiệp thành một và lớn thêm lên; chúng hình thành một cái vòm ba lá lung linh, và cái vòm này dâng cao lên trên bầu trời xong bay vủt qua các khán đài. Từ cái vòm xanh biếc ấy dường như đang rơi xuống một cái gì đó giống như một cơn mưa vàng óng ánh…
Khi cái vòm ba lá bay qua khán đài danh dự, những đồng vàng trút xuống như mưa rào, dội vào đầu khán giả và ghế ngồi của họ. Ron hét:
“Tuyệt vời!”
Liếc nhìn lên cái vòm ba lá, Harry nhận ra cái đó thực ra được hình thành bởi hàng ngàn con người râu rậm tí hon, mặc áo vét đỏ và mỗi người cầm một ngọn đèn cũng tí hon màu vàng kim hoặc xanh lá.
Ông Weasley nói lẫn trong tiếng vỗ tay dữ dội vang rần của đám đông:
“Quỷ râu rậm!”
Nhiều người trong đám đông vẫn còn đang giành nhau và lùng sục dưới ghế của họ để lượm những đồng tiền vàng. Ron lượm được một bụm vàng, bỏ vô tay Harry, nói:
“Đây nè! Trả lại bồ tiền mua cái ống dòm huyền bí nè! Vậy là Giáng sinh bồ phải mua quà cho mình đó nha. Ha ha!”
Cái vòm ba lá vĩ đại tản ra, những con quỷ râu rậm tí hon đáp xuống sân cỏ, phía đối diện với những tiên nữ, rồi họ ngồi đó vắt chân hình chữ ngũ mà quan sát trận đấu.
“Và bây giờ, thưa quí bà và thưa quí ông, xin nồng nhiệt chào mừng đội tuyển Quidditch Quốc gia Bungari! Và đây! Dimitrov!”
Một người mặc áo đỏ tươi, cỡi chổi thần, di chuyển nhanh đến nỗi chỉ thấy xẹt một cái đã từ cổng ra vào xa tuốt bên dưới phóng vút vô sân đấu. Cổ động viên của đội Bungari bùng lên tràng vỗ tay như điên và gào:
“Ivanova!”
Một cầu thủ mặc áo đỏ thứ hai phóng vô sân đấu.
“Zograft! Levski~! Vulchanov! Volkov! Vàààààààaaaaa Krum!”
Ron gào lên:
“Anh ta đó! Anh ta kìa!”
Nó dùng ống dòm huyền bí theo dõi Krum, Harry cũng mau mắn chú mục vô cái ống dòm của nó.
Viktor Krum ốm nhách, đen thui, da bủng xì, lại có một cái mũi khoằm và cặp lông mày đen dày. Trông anh ta giống như một con chim săn mồi quá bự. Thiệt khó mà tin là anh ta chỉ mới có mười tám tuổi.
“Và bây giờ, xin chào mừng đội tuyển Quidditch Quốc gia Ái Nhĩ Lan! ”
Ông Bagman tiếp tục gào:
“Xin giới thiệu: Connolly! Ryan! Troy! Muller! Moran! Quigley! Vààààaaaaa… Lynch!”
Bảy cái bóng mờ xanh lá xẹt vào sân vận động; Harry vặn một cái nút nhỏ bên hông cái ống dòm huyền bí của nó để nhìn chậm lại các cầu thủ. Nó thấy chữ “Tia Chớp “ trên mỗi cây chổi thần mà các cầu thủ cỡi, và nhìn thấy tên của họ, thêu bằng chỉ bạc trên lưng áo.
“Và đây, trọng tài của chúng ta, người đã thực hiện hành trình xa xôi từ tận Ai Cập đến đây, xin giới thiệu: Pháp sư chủ tịch của hội Quidditch Quốc tế, ông Hassan Mostafa!”
Một pháp sư nhỏ thó, da bọc xương, đầu sói sọi nhưng lại có bộ ria đáng mặt đối thủ với bộ ria của dượng Vernon, và mặc áo chùng toàn màu vàng để hài hòa với toàn cảnh sân vận động. Ông ta sải bước đi ra sân đấu. Một cái còi bằng bạc thòi ra dưới bộ ria rậm rạp của ông, và một cái thùng gỗ to được ông kẹp dưới một nách, nách kia của ông thì kẹp một cây chổi thần. Harry vặn cái nút tốc độ bên hông cái ống dòm cho trở lại nhịp bình thường, quan sát cận cảnh ông Mostafa trèo lên cây chổi thần và đá cái thùng gỗ cho mở ra – Bốn trai banh bung ra phóng lên không trung: một trai Quaffle màu đỏ chói, hai trái Bludger đen, và trái banh tí hon Snitch bằng vàng, có cánh (Harry chỉ kịp thấy nó trong nháy mắt thì nó đã biến mất rồi) Với một tiếng còi sắc đanh, Mostafa vọt lên không trung theo mấy trái banh.
Ông Bagman gào lên:
“Họ đã VỌT lên rồồồồiiii. Và Muller đang có banh! Troy! Moran! Dimitrov! Banh trả về cho Muller! Troy! Levski! Moran!”
Đó là một trận Quidditch mà Harry chưa từng được xem từ xưa đến nay. Nó ấn chặt cái ống dòm vô cặp mắt kiếng, chặt đến nỗi cái gọng kiếng cắt vô sống mũi đau đớn. Tốc độ của các cầu thủ thiệt tình không thể tin nổi. Các truy thủ quẳng trái Quaffle vào nhau nhanh đến nỗi ông Bagman chỉ có đủ thời gian để hét lên tên của họ mà thôi. Harry lại phải một lần nữa xoay cái nút nhìn chậm bên phải cái ống dòm, ấn cả vào nút Nhìn-từng-cảnh ở phía trên ống dòm, và nó lập tức được xem những động tác chậm rãi, trong khi những nét chữ tía lung linh nhá ngang qua ống kính và âm thanh của đám đông dội inh inh vô màng nhĩ.
Harry vừa đọc hàng chữ CƠ CHẾ TẤN CÔNG ƯNG THỦ vừa theo dõi ba truy thủ Ái Nhĩ Lan bay vù vù sát bên nhau, Troy ở chính giữa, hơi nhích tới trước hơn Mullet và Moran một tý, ở thế lấn sân đội Bungari. Kế đến là THỦ ĐOẠN KHIÊU KHÍCH nhá lên, sau đó là Troy vượt lên và thảy trái Quaffle cho Moran. Một trong những tấn thủ của Bungari lả Volkov vất vả gạt mạnh một trái Bludger đang bay tới bằng cây gậy nhỏ của anh, tống nó sang cản lối Moran; Moran chuồi người né được trái Bludger và thả trái Quaffle ra; Levski lao ngay xuống dưới để chụp lấy nó…
Ông Bagman gào lên:
“Troy Làm Bàn!”
Toàn sân vận động rung chuyển khi tiếng vỗ tay và hò hét bùng nổ.
“10 – 0. điểm cho Ái Nhĩ Lan! ”
Qua cái ống dòm huyền bí của mình, Harry ngơ ngác nhìn quanh, nó hét lên:
“Cái gì? Levski vừa mới bắt được trái Quaffle mà!”
Hermione đang nhảy múa mừng vui và vung vẩy hai tay trên không trung khi Troy bay một vòng vinh quang quanh sân vận động. Cô bé hét:
“Harry! Nếu bồ không chịu theo dõi trận đấu ở tốc độ bình thường thì bồ sẽ bỏ lỡ mất nhiều thứ cho coi!”
Harry ngước nhìn quanh qua đỉnh ống dòm huyền bí và thấy mấy con quỷ râu rậm tí hon ngồi chầu rìa coi cọp bên lề sân đấu đã lại bay hết lên trời và kết thành một cái hình lá-chụm-ba lung linh vĩ đại. Bên kia sân đấu, các tiên nữ nhìn theo đám quỷ râu rậm một cách dỗi hờn.
Nổi quạu với chính mình, Harry vặn cái nút tốc độ trở lại mức bình thường khi trận đấu tiếp tục.
Trình độ Quidditch của Harry đủ để cho nó nhận thấy tài nghệ của các truy thủ của đội tuyển Ái Nhĩ Lan là siêu quần. Họ chơi nhịp nhàng như một thể nhất quán, chuyển động của họ hết sức ăn rơ với nhau, đến nỗi Harry có cảm tưởng rằng họ có thể đọc được ý nghĩ của nhau khi phân chia vị trí giữa họ, và cái nơ hoa hồng trên ngực của Harry cứ không ngừng rít lên tên của các cầu thủ: “Troy… Mullet… Moran!”
Và chỉ trong vòng mười phút, đội tuyển Ái Nhĩ Lan đã ghi thêm được hai bàn thắng nữa, nâng số điểm dẫn đầu của họ lên 30 – 0, gây ra một cơn sóng thần những tiếng hò reo, tiếng vỗ tay hoan hô từ đám cổ động viên mặc áo màu xanh lá cây.
Trận đấu diễn ra càng lúc càng nhanh hơn, nhưng cũng thô bạo hơn. Volkov và Vulchanov, hai tấn thủ của đội tuyển Bungari, dùng hết sức quất thiệt mạnh hai trái Bludger vào các truy thủ của đội tuyển Ái Nhĩ Lan, và bắt đầu truy cản họ chơi một số chiến thuật hay nhất; hai lần các truy thủ của đội tuyển Ái Nhĩ Lan bị buộc phải bay tán loạn, và rồi, cuối cùng, Ivanova tìm được cách phá vỡ hàng ngũ của đội tuyển Ái Nhĩ Lan; lừa được thủ quân Ryan, và ghi bàn đầu tiên cho đội tuyển Bungari.
Ông Weasley hét to khi thấy các tiên nữ bắt đầu nhảy múa để mừng chiến thắng:
“Đút ngón tay vô lỗ tai ngay!”
Harry vừa bịt tai vừa híp cả mắt lại; vì nó muốn giữ cho đầu óc tỉnh táo để theo dõi trận đấu. Sau vài giây, nó hé mắt ra nhìn đấu trường. Các tiên nữ đã thôi ngảy múa, và đội tuyển Bungari lại đang khống chế trái Quaffle.
Ông Bagman gào:
“Dimitrov! Levski! Dimitrov! Ivanova… ôi, cha mẹ ôi!”
Một trăm ngàn phù thủy và pháp sư há hốc miệng nín thở khi hai tầm thủ Krum và Lynch cùng lao thẳng xuống, xuyên qua trung tâm hoạt động của các truy thủ, nhanh đến nỗi trông như thể họ vừa nhảy ra khỏi máy bay mà không bung dù. Harry dõi theo cú lao xuống của họ qua ống dòm huyền bí, vừa đảo cái ống dòm để coi trái banh Snitch ở đâu. Hermione ngồi bên cạnh Harry, kêu thất thanh:
“Họ sắp bị tai nạn rồi!”
Cô bé đúng được một nửa – Vào cái giây cuối cùng, Viktor Krum ngóc lên và bay dần lên theo đường xoắn ốc. Nhưng Lynch thì đụng mặt đất kêu một cái ạch, to đến nỗi toàn thể sân vận động đều nghe thấy. Từ chỗ ngồi của các cổ động viên Ái Nhĩ Lan vang lên một tiếng rên đồng loạt khổng lồ.
Ông Weasley rên rỉ:
“Đồ ngu! Bị Krum bịp rồi.”
Giọng ông Bagman lại gào lên:
“Tạm dừng trận đấu! Các pháp sư y tế đang vội vã ra sân để kiểm tra Aidan Lynch!”
Anh Charlie vỗ về Ginny, cô bé chồm qua thành chắn của khán đài, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt:
“Anh ấy không sao đâu, ảnh chỉ bị bầm mình thôi! Đó mới chính là mục tiêu Krum nhắm tới.”
Harry hấp tấp bấm đi bấm lại nút Nhìn-từng-cảnh trên cái ống dòm Đa năng của nó, xoay xoay cái nút chỉnh tốc độ, rồi đưa trở lên mắt mà xem.
Nó thấy lại cảnh Krum và Lynch đang lao xuống trong chuyển động chậm. Hàng chữ màu tím sáng ngời băng ngang qua mặt ống kính của nó: ĐÒN NHỬ TỰ VỆ WRONSKI – CHIẾN THUẬT NGHI BINH TẦM THỦ NGUY HIỂM. Harry nhìn thấy gương mặt Krum cau lại vì tập trung chú ý khi anh ta kịp thời phóng ngược lên trời, trong lúc đó Lynch té bẹp dí. Và Harry hiểu - Krum chẳng hề nhìn thấy trái banh Snitch ở đâu cả, anh ta chỉ giả vờ để cho Lynch bắt chước làm theo. Harry chưa từng bao giờ nhìn thấy ai bay kiểu đó; trông Krum bay thì khó mà tin là anh ta đang cỡi chổi thần, anh di chuyển khắp không trung dễ dàng như thể anh không có trọng lượng và không cần có điểm tựa nào cả. Harry xoay cái ống dòm của nó trở lại tốc độ bình thường rồi lại tập trung vào Krum. Bây giờ anh ta bay vòng vòng phía trên Lynch, trong khi Lynch được các pháp sư y tế hồi sinh bằng mấy tách nước. Harry tập trung sát hơn vào gương mặt của Krum, thấy đôi mắt đen của anh láo liên đảo tìm khắp mặt đất phía dưới anh ba chục thước. Anh ta tranh thủ thời gian Lynch đang hồi phục sức khỏe để tìm kiếm trái banh Snitch mà không bị ai cản trở.
Cuối cùng Lynch đã đứng thẳng lên được, một tiếng cổ vũ rân trời vang lên từ đám cổ động viên của đội tuyển Ái Nhĩ Lan. Lynch trèo lên cây Tia Chớp của anh, đạp ngược một cái thật mạnh và lao vút vào không khí. Sự bình phục của Lynch làm cho đội tuyển Ái Nhĩ Lan có thêm nhiệt tính mới. Khi Mostafa thổi còi cho tiếp tục trận đấu, các truy thủ di chuyển nhịp nhàng với một sự khéo léo vô địch mà cho tới bây giờ Harry mới được nhìn thấy lần đầu.
Sau khoảng mười lăm phút đấu càng lúc càng nhanh và dữ dội, đội tuyển Ái Nhĩ Lan đã bứt lên trước ghi thêm mười bàn thắng nữa. Bây giờ đội tuyển Ái Nhĩ Lan đang dẫn trước 130 – 10, và trận đấu càng lúc càng nhiều pha chơi xấu hơn.
Khi Mullet phóng về hướng các cột gôn một lần nữa, nắm chặt trái Quaffle trong tay của mình, thì thủ quân của đội tuyển Bungari là Zograf bay ra đón đầu. Có cái gì đó xảy ra lúc ấy nhanh đến nỗi Harry không nhìn kịp, nhưng từ đám cổ động viên Bungari bùng lên một tiếng gào giận dữ, và tiếng còi dài chói tai của Mostafa ré lên, báo cho nó biết là vừa có một màn chơi xấu.
“Vậy là ông Mostafa phạt thủ quân của đội tuyển Bungari vì đã sử dụng cùi chỏ quá dài!”
Ông Bagman thông báo cho đám đông đang gào thét phẫn nộ:
“Và… vâng, phạt đền cho đội tuyển Ái Nhĩ Lan! ”
Đám quỷ râu rậm tí hon, ngay khi Mullet bị chơi xấu, đã bay vút lên trời hình thành một bầy ong bắp cầy vo ve đầy tức giận, bây giờ tản ra sắp xếp lại thành mấy chữ “HA! HA! HA!” Các tiên nữ bên kia sân cũng đứng phắt dậy, xổ tung mái tóc một cách tức tối, và bắt đầu nhảy múa.
Ngay lập tức, Harry và đám con trai nhà Weasley đút ngay ngón tay vô lỗ tai mình, trong khi Hermione tỉnh bơ coi như chẳng đáng bận tâm. Nhưng cô bé níu lấy cánh tay Harry. Harry quay lại nhìn cô bé, và Hermione sốt ruột kéo cả ngón tay Harry ra khỏi lỗ tai của nó. Cô bé cười khúc khích, nói:
“Ngó ông trọng tài kìa!”
Harry ngó xuống sân đấu. Ông Hassan Mostafa đã đáp xuống ngay trước mặt các nàng tiên nữ và ông hành động một cách quả là rất kỳ dị. Ông uốn éo các cơ bắp và bồi hổi vuốt bộ ria mép một cách đầy xúc động.
Ông Ludo la to, mặc dù giọng nói của ông có vẻ khoái trá vô cùng:
“Ái chà, không thể để như vậy được! Cần có ai đó tát cho ông trọng tài một cái đi chứ!”
Một pháp sư y tế băng qua sân đấu thật nhanh, ngón tay nút chặt lỗ tia, đến đá vô ống quyển ông Mostafa một cái thiệt mạnh. Ông Mostafa như bừng tỉnh cơn mê; đưa ống dòm đa năng lên mắt lần nữa, Harry nhìn thấy ông trọng tải tỏ ra cực kỳ hổ thẹn và bắt đầu quát thét các nàng tiên nữ, khiến các nàng phải ngừng nhảy múa và tỏ ra bất bình hết chỗ nói.
Giọng ông Bagman lại vang lên:
“Và nếu tôi không nhầm lẫn quá đáng, thì ông Mostafa đang cố gắng đuổi đám phước thần của đội tuyển Bungari ra khỏi sân. A, bây giờ lại xảy ra một chuyện mà chúng ta chưa bao giờ được thấy trước đây… Chà, chuyện này có thể trở nên tồi tệ đây.”
Đúng vậy: các tấn thủ của đội tuyển Bungari, Volkov và Vulchanov, đáp xuống đất đứng hai bên ông trọng tài Mostafa và bắt đầu tranh cãi giận dữ với ông, quơ tay chỉ chỏ lên đám quỷ râu rậm tí hon đang hí hửng hình thành mấy chữ “HI! HI! HI! HI!”. Ông Mostafa tỏ ra không có chút ấn tượng nào hết về sự phản kháng của các cầu thủ Bungari. Tuy nhiên, ông vung ngón tay lên trời, rõ ràng là muốn bảo các cầu thủ Bungari quay trở lên kia tiếp tục trận đấu, và khi họ không chịu làm theo thì ông thổi hai hồi còi ngắn.
Ông Bagman la lên:
“Hai cú phạt đền cho đội tuyển Ái Nhĩ Lan! ”
Đám đông ủng hộ đội tuyển Bungari hú lên tức giận. Ông Bagman tiếp tục tường thuật:
“Và Volkov, Bulchanov nên cưỡi lên chổi thần mà bay lên thì hơn… Vâng… họ đã quay lại trận đấu… và Troy đang lấy được trái Quaffle …”
Trận đấu bây giờ đã đạt tới mức độ khốc liệt hơn bất cứ trận đấu nào mà giới phù thủy từng được xem. Tấn thủ của cả hai đội hành động không chút nương tay, hết sức tàn nhẫn; Volkov và Bulchanov đặc biệt tỏ ra không quan tâm đến việc cây gậy của họ quất nện vô trái Bludger hay vô người ta khi chúng khua điên cuồng giữa trời. Dimitrov đâm thẳng vô Moran, người đang giữ trái Quaffle, suýt chút nữa quật cô văng ra khỏi cây chổi.
Đám cổ động viên Ái Nhĩ Lan cùng đứng lên trong một đợt sóng xanh lá cây cuồng nộ đang dâng lên, gào thét:
“Chơi tồi!”
Giọng ông Ludo Bagman được tăng âm bằng pháp thuật cũng vang lên rõ mồn một:
“Phạm lỗi rồi! Dimitrov quật bậy Moran – cố tình bay tới để đụng người ta – vậy là phải phạt đền nữa – vâng, tiếng còi đã vang lên.”
Đám quỷ rậm râu tí hon lại bốc lên không trung một lần nữa, và lần này, chúng hình thành một bàn tay khổng lồ. Bàn tay đó làm một dấu hiệu quả thực rất ư là thô tục đối với các tiên nữ bên kia sân đấu. Các nàng bèn nổi điên lên. Thay vì nhảy múa, các nàng tiên nữ tự lao mình băng qua sân đấu, quăng túi bụi vô đám quỷ râu rậm tí hon cái gì đó trông như những bụm lửa.
Quan sát các tiên nữ qua cái ống dòm huyền bí, Harry thấy bây giờ họ không đến nỗi xinh đẹp lắm như khi nhìn xa xa. Ngược lại, mặt các nàng dài ngoằng tạo thành hình cái đầu chim có mỏ khằm khoặm, trên vai lại mọc ra những cái cánh có vảy…
Ông Weasley khản tiếng hét trên nền hỗn độn của đám đông bên dưới:
“Đó, các con hiểu chưa! Đó là lý do vì sao mà người ta không nên chỉ đánh giá qua cái đẹp bề ngoài!”
Các pháp sư của Bộ Pháp Thuật đã tràn ra sân để can và tách đám quỷ râu rậm tí hon cùng các nàng tiên nữ ra; nhưng mà họ cũng chẳng thành công lắm. Trong khi đó, trận đấu trên không cũng không kém phần ác liệt so với trận ẩu đả phía dưới đất. Harry cứ chĩa cái ống dòm huyền bí của nó hết lên cao lại xuống thấp, vừa chăm chú theo dõi trận banh này vừa say mê quan sát trận đấu kia, trong khi trái Quaffle vẫn được liên tục chuyền tay với tốc độ của những viên đạn bay.
“Levski – Dimitrov – Moran – Troy – Mullet – Ivanova – Moran lại được banh – Moran – MORAN LÀM BÀN!”
Cổ động viên của đội tuyển Ái Nhĩ Lan hò reo, nhưng tiếng reo hò của họ bị tiếng rít the thé của các nàng tiên nữ, tiếng nổ phát ra từ đầu đũa phép của các pháp sư Bộ Pháp Thuật, và tiếng gầm giận dữ của cổ động viên đội tuyển Bungari, át đi. Trận đấu được tiếp tục ngay tức thì; giờ đây Levski đang có banh, chuyền cho Dimitrov…
Tấn thủ của đội tuyển Ái Nhĩ Lan là Quigley giáng một cú đánh bạt cực mạnh vô trái Bludger đang bay ngang qua và nó văng với một sức mạnh khủng khiếp về phía tầm thủ của đội tuyển Bungari là Krum. Anh ta không kịp né, lãnh nguyên trái banh vô mặt.
Từ đám đông vang lên một tiếng rên to đến điếc cả tai. Cái mũi của Krum có vẻ như bể rồi, máu me tùm lum trên mặt anh, nhưng trọng tài Hassan Mostafa không hề thổi còi cho tạm dừng trận đấu. Ông đã bị rối trí quá rồi. Và Harry thấy không nỡ trách ổng, bởi vì một nàng tiên nữ đã quẳng một bụm lửa vô đuôi chổi thần của ổng khiến nó đang cháy ì xèo.
Harry chỉ muốn có người nhận thấy Krum đang bị thương; cho dù nó ủng hộ đổi tuyển Ái Nhĩ Lan đi nữa, với nó, Krum vãn là cầu thủ lý thú nhất trong trận đấu; Ron hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy.
“Tạm ngưng đấu! A, coi kìa, anh ta không thể nào chơi như vậy, nhìn anh ta kìa…”
Harry gào:
“Nhìn Lynch kìa!”
Tầm thủ của đội tuyển Ái Nhĩ Lan đột ngột lao xuống, và Harry biết chắc lần này không phải là chiến thuật nhử đòn Wronski nữa; đây là làm thiệt…
Harry hét:
“Ảnh nhìn thấy trái banh Snitch! Ảnh thấy nó rồi! Nhìn ảnh lao xuống kìa!”
Một nửa đám đông dường như cũng nhận thấy có điều gì đó đang xảy ra; các cổ động viên đội tuyển Ái Nhĩ Lan trồi lên thành những đợt sóng xanh lá, kêu gào tên tầm thủ của họ… Nhưng Krum đang bám sát đuôi Lynch. Harry không hiểu làm sao mà Krum có thể nhìn thấy là mình đang lao đi đâu. Cùng bay với Krum là những giọt máu văng ngược ra sau trong không khí, nhưng Krum vẫn theo kịp Lynch và vươn tới ngang tầm với Lynch; bây giờ cả hai đang kèn cựa nhau cùng lao xuống mặt đất một lần nữa…
Hermione kêu thất thanh:
“Họ lại sắp bị tai nạn!”
Ron gầm:
“Không bị đâu!”
Harry kêu:
“Lynch bị rồi!”
Harry nói đúng – Lần thứ hai Lynch dộng đầu xuống đất với một sức mạnh kinh khủng khiếp và lập tức bị bẹp dí dưới cơn phẫn nộ của bầy tiên nữ chung quanh ùa tới.
Charlie hét dọc xuống hàng ghế:
“Trái Snitch? Trái Snitch đâu rồi?”
Harry hét trả lời:
“Ảnh chụp được rồi! Krum bắt được rồi! Trận đấu kết thúc rồi!”
Krum trong tấm áo chùng đỏ tươi loang máu vọt từ mũi ra, đang nhẹ nhàng bay trở lên không trung, nắm tay giơ cao, ánh sáng vàng chóe lóe phát ra từ bàn tay anh.
Trên biển người đông nghịt, tấm bảng ghi điểm đang nhấp nháy hàng chữ:
“BUNGARI: 160, ÁI NHĨ LAN: 170”
Đám đông dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Rồi, dần dần, như thể chiếc máy bay phản lực khổng lồ vừa mở máy, tiếng gào rú của các cổ động viên Ái Nhĩ Lan càng lúc càng lớn hơn và cuối cùng bùng nổ thành một cơn gầm rú vui mừng.
Ông Bagman hét:
“ÁI NHĨ LAN THẮNG RỒI!”
Ông Bagman vốn khoái đội tuyển Ái Nhĩ Lan, nhưng hơi bị dội ngược bởi cái kết thúc bất ngờ của trận đấu:
“KRUM BẮT ĐƯỢC TRÁI BANH SNITCH – NHƯNG ĐỘI TUYỂN ÁI NHĨ LAN THẮNG – Chèn đét ơi, tôi không tin là có ai trong chúng ta lại trông chờ một kết quả như vậy!”
Ron nhảy lưng tưng, hai bàn tay giơ cao trên đầu vỗ cuồng nhiệt, nhưng nó cũng gào lên:
“Ảnh bắt trái Snitch làm cái quỷ gì? Ảnh kết thúc trận đấu khi mà đội tuyển Ái Nhĩ Lan đang dẫn trước một trăm sáu chục điểm. Thiệt là ngu!”
Harry cũng vỗ tay như điên, vừa hét to đáp lại Ron:
“Ảnh biết đội của ảnh không bao giờ san bằng được tỷ sổ. Các truy thủ của đội tuyển Ái Nhĩ Lan quá xuất sắc… Ảnh muốn kết thúc trận đấu có lợi cho ảnh, vậy đó…”
Hermione tiếp lời:
“Ảnh can đảm quá hả? Coi bộ ảnh bị thương thê thảm rồi.”
Hermione chồm tới trước để quan sát Krum đang đáp xuống một nơi mà các phù thủy y tế đang cho nổ một con đường xuyên qua đám bát nhào các tiên nữ và quỷ râu rậm tí hon, để đến được bên anh ta mà chăm sóc vết thương. Harry đặt cái ống dòm Đa năng lên mắt một lần nữa. Khó mà thấy được chuyện gì đang xảy ra dưới đó, mấy con quỷ râu rậm xẹt qua xẹt lại khắp sân vận động một cách sung sướng, nhưng rồi nó cũng nhìn ra được Krum giữa nhóm pháp sư y tế. Trông anh ta cáu kỉnh hơn bao giờ hết và không chịu để cho pháp sư y tế lau chùi vết thương. Các cầu thủ đồng đội vây quanh Krum, ai nấy đều lắc đầu buồn bã. Cách đó không xa, đám cầu thủ Ái Nhĩ Lan nhảy nhót tưng bừng trong cơn mưa vàng do mấy phước thần râu rậm rải xuống. Khắp sân vận động bay phấp phới cờ của Ái Nhĩ Lan và quốc thiều của nước này vang vang khắp nơi; các nàng tiên nữ bây giờ đã thu hình lại dưới vẻ xinh đẹp ngoan hiền bình thường, mặc dù trông thấy rõ vẻ thấy vọng và xuống tinh thần.
Một giọng rầu rĩ vang lên sau lưng Harry:
“Phôi phì, họ cũng lã chiến đấu xũng cảm.”
Harry ngoái đầu nhìn ra sau. Đó chính là ông Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật của Bungari.
Ông Fudge buột miệng nói, nghe tức giận hết sức:
“Vậy ra ông ta nói được tiếng Anh! Vậy mà ông cứ để cho tôi diễn kịch câm suốt cả ngày!”
Ông bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Bungari nhún vai:
“Phôi phì, túng dzui dắm chứ!”
Ông Bagman vẫn đang gào:
“Và trong khi đội tuyển Ái Nhĩ Lan cùng phước thần của họ đang bay vòng quanh sân vận động để đáp lại thịnh tình của các cổ động viên, thì Cúp Quidditch Thế Giới đang được mang lên khán đài danh dự!”
Mắt Harry bỗng nhiên chợt lòa đi vì ánh sáng trắng chói lóa, khi khán đài danh dự đột ngột được chiếu sáng rực bằng ánh đèn huyền bí, để mọi người từ các khán đài khác có thể nhì thấy diễn tiến ở đây. Nhíu mắt nhìn về phía cửa ra vào, Harry nhìn thấy hai pháp sư đang vửa thở hổn hển vừa khiêng một cái cúp vàng khổng lồ đi lên khán đài. Họ trao cái cúp cho ông Fudge, ông này có vẻ vẫn còn quạu quọ bực tức lắm vì đã phải dùng tay ra dấu suốt cả ngày vô ích.
Ông Bagman hét:
“Chúng ta lại dành một tràng pháo tay thực sự nồng nhiệt cho đội đã thua một cách oanh liệt – đội tuyển Bungari! ”
Và trên khán đài danh dự xuất hiện bảy cầu thủ thua trận của đội tuyển Bungari. Đám đông bên dưới vỗ tay tán thưởng; Harry có thể nhìn thấy hàng ngàn và hàng ngàn cái ống dòm Đa Năng giơ lên và chĩa về phía đó.
Từng người một, các cầu thủ Bungari đứng sắp hàng giữa hai hàng ghế trên khán đài danh dự, và ông Bagman gọi tên từng cầu thủ một để họ bắt tay với chính ông bộ trưởng Bộ Pháp Thuật của họ và ông Fudge. Người đứng cuối hàng là Krum, trông thiệt là thê thảm. Hai con mắt đen của anh nở lớn một cách kỳ lạ trên gương mặt đẫm máu. Anh vẫn còn nắm chặt trái banh Snitch. Harry để ý là dường như ở dưới mặt đất trông anh hơi bị vụng về thì phải. Hai vai anh tròn u lên rõ rệt, còn chân thì chè bè ngắn ngủn như chân vịt. Dù vậy, khi cái tên Krum được xướng lên, thì toàn thể sân vận động gầm lên vang rền điếc tét cả tai.
Và bây giờ đến đội tuyển Ái Nhĩ Lan. Aidan Lynch đang được Moran và Connolly công kênh đi lên; vụ hun đất thứ hai dường như làm anh choáng váng mê mụ luôn, và hai con mắt của anh lệch đi một cách kỳ quái. Nhưng anh vẫn toe toét cười khi Troy và Quigley giơ cao cái Cúp lên trời và đám đông bên dưới nổ ra những trận hoan hô như sấm rền. Bàn tay Harry vỗ nhiều quá đến nỗi tê luôn.
Cuối cùng, khi đội tuyển Ái Nhĩ Lan rời khỏi khán đài danh dự để thực hiện một chuyến bay vinh quang vòng quanh sân vận động trên những cây chổi thần của họ để đáp lại tấm thịnh tình cuồng nhiệt của khán giả, thì ông Bagman chĩa cây đũa phép vô cổ họng của ông mà hô:
“Quietus!” (Có nghĩa là: “Im lặng!” )
(Aidan Lynch được cỡi trên lưng Connolly, hai tay bám thiệt chắc eo ếch của đông đội và vẫn toe toét cười với một vẻ hoang mang)
Ông Bagman khàn khàn nói:
“Họ sẽ bàn tán về trận đấu này tron suốt nhiều năm nữa… Thiệt là một cú đảo ngược không ngờ được… Thiệt đáng tiếc là trận đấu không kéo dài thêm chút nào nữa… Ờ phải… phải rồi… tôi còn nợ các cậu … bao nhiêu hả?”
Ấy là bởi vì Fred và George vừa nhảy qua khỏi lưng ghế của tụi nó và đứng ngay trước mặt ông Ludo Bagman với bộ mặt rạng rỡ, còn cái miệng thì toét đến mang tai và hai tay tụi nó chìa thẳng tới trước mặt ông.