Ron sững sờ kêu lên khi đám học trò Hogwarts xếp hàng dài thẳng tới chân cầu thang, đằng sau bọn học trò Durmstrang.
Hermione gắt:
“Trời ơi, Ron, anh ấy chỉ là một cầu thủ Quidditch thôi mà!”
“Chỉ là một cầu thủ Quidditch! ” Ron dài giọng, nhìn Hermione như thể không tin nổi cái tai mình. “Nè, Hermione, anh ấy là một trong những Tầm thủ xịn nhất trền đời! Mình không ngờ anh ấy còn đi học!”
Khi tụi nó quay trở lại Tiền sảnh để cùng bọn học trò Hogwarts tiến vào Đại sảnh, Harry thấy Lee Jordan nhảy lên nhảy xuống để nhìn cái gáy của Krum được rõ hơn. Nhiều đứa con gái mười sáu tuổi đang điên cuồng lục túi áo khi tụi nó đi ngang…
“Ôi, không tin được, mình chẳng có được một cây viết lông nhím…”
“Bồ nghĩ ảnh có chịu ký lên cái nón của mình bằng thỏi son không?”
“Vậy nữa!” Hermione nói trịch thượng khi tụi nó đi ngang đám con gái, lúc này đang cãi ầm ĩ về chuyện môi son.
Ron nói:
“Nếu được, mình sẽ xin anh ấy chữ ký. Bồ không có cây viết lông nào hả, Harry? ”
“Không, để trong túi trên lầu rồi. “ Harry đáp.
Tụi nó đi tới dãy bàn nhà Gryffindor và ngồi xuống. Ron cẩn thận ngồi quay mặt ra cửa, vì Krum và đám học trò Durmstrang còn tụ tập quanh đó, có vẻ như đang phân vân không biết phải ngồi đâu. Đám học trò Beauxbatons đã chọn chỗ ngồi ở bàn nhà Ravenclaw. Chúng nhìn Đại sảnh mà mặt buồn củ rủ. Có ba đứa trong đám cứ khư khư quấn cái khăn choàng quanh đầu.
Hermione nói, giọng khó chịu:
“Đâu có lạnh tới cỡ đó đâu! Sao tụi nó không mang áo khoác?”
Bỗng Ron rít lên:
“Đây nè! Tới ngồi đây nè! Đây nè! Hermione, nhích qua một bên chừa chỗ coi…”
“Cái gì?”
“Trễ mất rồi!” Ron cay đắng nói.
Viktor Krum và mấy đứa học trò Durmstrang đã đến ngồi ở bàn nhà Slytherin. Harry có thể thấy Malfoy, Crabbe và Goyle trông rất tự mãn về việc này. Thấy Harry nhìn sang, Malfoy bèn chồm người tới trước nói chuyện với Krum.
Ron chế nhạo:
“Phải đó, Malfoy, cứ xun xoe đi. Mình cá anh Krum sẽ chán nó ngay… lúc nào mà chẳng có bao nhiêu người vo ve quanh ảnh… Bồ nghĩ họ sẽ ngủ đâu? Tụi mình có thể cho họ ngủ ở phòng mình mà Harry … Mình thì sẵn sàng cho anh ấy ngủ giường mình, mình ngủ trên ghế xếp được.”
Hermione khịt mũi.
Harry nhận xét:
“Họ coi bộ vui vẻ hơn tụi Beauxbatons. ”
Đám học trò Durmstrang đang cởi áo lông nặng nề ra và ngước nhìn lên trần nhà đen nghịt lấm tấm sao, mặt lộ vẻ thích thú. Có hai đứa cầm mấy cái đĩa vàng và cốc vàng lên xem xét, có vẻ khoái chí lắm.
Ở dãy bàn giáo viên, thầy giám thị Filch đang bưng thêm ghế. THầy mặc một cái áo lễ phục đuôi tôm lỗi thời đã mốc xì. Harry ngạc nhiên thấy thầy Filch thêm vào tới bốn cái ghế, mỗi bên thầy Dumbledore hai cái.
Nó thắc mắc:
“Chỉ có thêm hai khách thôi mà! Sao thầy Filch lại thêm tới bốn ghế, ai tới nữa vậy ta?”
“Hả?” Ron đáp mơ màng. Nó vẫn đang say sưa nhìn Krum.
Khi tất cả học trò đã vào Sảnh đường và ổn định chỗ ngồi ở bàn các Nhà rồi, ban giám hiệu mới bước vào, đi thành hàng lên dãy bàn dài và ngồi xuống. Đi cuối hàng là giáo sư Dumbledore, giáo sư Karkaroff, và bà Maxime. Ngay khi cô hiệu trưởng của chúng xuất hiện, đám học trò Beauxbatons đứng dựng lên. Một vài đứa Hogwarts phá ra cười. Tuy vậy, đám Beauxbatons có vẻ như không hề bối rối, và chỉ chịu ngồi xuống khi bà Maxime đã yên vị bên trái cụ Dumbledore. Cụ Dumbledore vẫn đứng, và một sự im lặng ban trùm Đại sảnh. Cụ nhìn các học sinh ngoại quốc, cười tươi:
“Kính chào các quý ông, quý bà, và các vị ma, và đặc biệt, các vị khách. Tôi rất vui mừng được đón tất cả các vị tại trường Hogwarts. Tôi hy vọng và tin rằng các bạn sẽ vừa được thoải mái, vừa được vui vẻ trong thời gian lưu lại đây.”
Một đứa con gái Beauxbatons vẫn còn khư khư cái khăn choàng quanh đầu phát ra một tiếng cười nhạo báng không lầm vào đâu được.
Hermione nổi giận, thì thào:
“Không ai bắt mày phải ở lại đâu!”
Cụ Dumbledore nói tiếp:
“Cuộc thi đấu sẽ chính thức khai mạc vào cuối bữa tiệc. Giờ tôi xin mời các bạn ăn, uống, và cứ tự nhiên như ở nhà.”
Cụ ngồi xuống, và Harry thấy Karkaroff ngay lập tức ngả sang phía cụ để nói chuyện.
Những chiếc đĩa trước mặt bọn trẻ như thường lệ bỗng đầy ắp thức ăn. Đám gia tinh trong nhà bếp dường như đã trổ tài hết ga: có thật nhiều món ăn khác nhau bày ra trước mặt mà Harry chưa bao giờ thấy, bao gồm cả vài món chắc chắn của ngoại quốc.
Ron chỉ vào một cái đĩa lớn có mấy con sò hầm đứng bên cạnh một cái bánh pút-đinh to đùng gồm thận và thịt bò:
“Cái đó là gì vậy?”
“Bouillbaisse.” ( Bui-a-bet-x, món xúp cá của vùng Marseille, Pháp, gồm có nhiều loại cá và tôm, sò, ốc hầm với cà chua, nhụy hoa nghệ tây và gia vị )
“Chịu thua.” Ron nói.
Hermione giảng giải:
“Đó là món Pháp. Hồi hè rồi mình có ăn trước ngày về. Rất là ngon.”
Ron lấy cho mình miếng bánh pút-đinh đen:
“Mình tin lời bồ vậy.”
Đại sảnh ít nhiều có vẻ tấp nập hơn ngày thường, mặc dù chỉ có thêm chừng hai mươi đứa học trò, tuy nhiên điều này có thể có được là do những bộ đồng phục màu sắc khác nhau nổi bật lên khi đứng bên cạnh khối áo choàng đen của Hogwarts. Khi đã cởi áo lông ra rồi, mấy đứa học trò Durmstrang mới để lộ ra là chúng mặc áo khoác màu huyết bầm.
Hai mươi phút sau khi bữa tiệc bắt đầu, lão Hagrid đi rón rén vào trong sảnh đường bằng cánh cửa phía sau bàn giáo viên. Lão chui vào chỗ của mình ở cuối dãy bàn dài và vẫy Harry, Ron, cùng Hermione bằng một bàn tay băng bó nặng nề.
Harry kêu lên:
“Tụi quái tôm không sao chứ, bác Hagrid? ”
Lão Hagrid đáp trả vui vẻ:
“Mạnh!”
Ron lặng lẽ nói:
“Mình cũng nghĩ tụi nó mạnh. Có vẻ như cuối cùng tụi nó cũng kiếm ra được đồ ăn tụi nó khoái hả? Mấy ngón tay bác Hagrid đó!”
Lúc đó, một giọng cất lên:
“Xin lỗi, các anh chị còn dùn món bouillabaisse nửa không?”
Đó là đứa con gái của trường Beauxbatons đã cười to lúc cụ Dumbledore phát biểu. Cuối cùng nó cũng đã chịu bỏ cái khăn choàng cổ ra. Một mái tóc dài màu bạch kim xõa xuống tới gần thắt lưng. Con bé có đôi mắt to, xanh biếc và hàm răng đều, trắng bóng.
Mặt Ron đỏ tía. Nó nhìn chằm chằm con bé, há miệng tính trả lời, mà không thốt được lời nào ngoài mấy tiếng khùng khục yếu ớt.
“À, lấy đi,” Harry nói rồi đẩy cái đĩa về phía đứa con gái.
“Anh ăn xong rồi hã?”
Ron gần như nín thở:
“Ờ… ờ, tuyệt lắm.”
Đứa con gái cầm cái đĩa và cẩn thận bưng về phía bàn nhà Ravenclaw. Ron vẫn còn ngồi trợn tròn mắt nhìn theo con bé như thể trước nay chưa từng thấy con gái bao giờ. Harry phát tức cười. Tiếng cười dường như đã kéo Ron hoàn hồn trở lại. Nó nói với Harry, giọng khản đặc:
“Nhỏ đó là Tiên nữ!”
Hermione nói chua lè:
“Chắc chắn là không phải rồi. Mình chẳng thấy ai há hốc mồm nhìn theo nó như một thằng ngốc cả.”
Nhưng Hermione không hoàn toàn đúng trong chuyện này. Khi đứa con gái đi ngang Sảnh đường, nhiều cái đầu tụi con trai phải ngoái lại, có mấy thằng còn có vẻ cấm khẩu mất một lúc, giống như Ron vậy.
“Mình nói rồi mà, nó không phải là con gái bình thường.”
Ron vừa nói vừa ngả người sang một bên để nhìn đứa con gái rõ hơn. “Ở trường Hogwarts người ta không sản xuất ra được đứa con gái nào như vậy!”
Harry nghĩ thầm:
“Ở Hogwarts người ta sản xuất ra được con gái cũng hay hay đó chớ!”
Cho Chang vô tình ngồi chỉ cách đứa con gái tóc ánh bạc kia có mấy ghế.
Hermione đanh giọng:
“Nếu cả hai bồ chịu cúp mắt về, hai bồ sẽ thấy ai mới tới.”
Cô bé chỉ về phía bàn giáo viên. Hai cái ghế trống còn lại giờ đã có người ngồi. Ludo Bagman ngồi một bên giáo sư Karkaroff, trong khi ông Crouch – thủ trưởng của Percy – ngồi kế bên bà Maxime.
Harry ngạc nhiên:
“Họ làm gì ở đây?”
Hermione nói:
“Họ ở Ban tổ chức Thi đấu Tam Pháp thuật, đúng không? Mình đoán họ muốn ngồi đây coi cuộc đấu bắt đầu ra sao.”
Khi đợt đồ ăn thứ hai vừa tới, tụi nó nhận ra có nhiều món tráng miệng lạ mắt. Ron xem xét kỹ càng một cái bánh flan nhợt nhạt kỳ quái, rồi cẩn thận đẩy nó qua bên phải chừng một tấc, để từ bàn Ravenclaw ngó qua có thể nhìn thấy rõ. Tuy nhiên, đứa con gái nhìn giống Tiên nữ hình như đã ăn no, nên không tới lấy bánh về.
Khi những cái đĩa bằng vàng đã được dẹp sạch sẽ, cụ Dumbledore lại đứng lên. Dường như đang có một sự căng thẳng dễ chịu tràn ngập Đại sảnh. Harry thấy mình run lên vì phấn khích, tự hỏi cái gì đang xảy ra đây. Cách nó vài ghế, Fred và George chồm người tới trước, chăm chú ngó cụ Dumbledore với sự tập trung cao độ.
Cụ Dumbledore mỉm cười trước biển học trò đang ngước mắt lên:
“Đã tới lúc rồi. Thi đấu Tam Pháp thuật sắp bắt đầu. Tôi muốn có vài lời giải thích trước khi chúng tôi mang cái rương nữ trang vô…”
“Mang cái gì?” Harry thì thào.
Ron rùng mình.
“… cốt để làm cho minh bạch qua trình chúng ta sẽ tiến hành trong năm nay. Nhưng đầu tiên, cho phép tôi giới thiệu với những ai chưa biết, ông Bartemius Crouch, Trưởng Ban hợp tác Quốc tế về Pháp thuật.”
Có vài tiếng vỗ tay lộp độp làm lệ.
“… và ông Ludo Bagman, Trưởng ban Thể thao và Trò chơi pháp thuật.”
Một tràng vỗ tay dành cho ông Bagman lớn hơn khi dành cho ông Crouch, có vẻ bởi danh tiếng Tấn thủ của ông, hay đơn giản chỉ vì ông dễ thương hơn. Ông đón nhận điều này với một cái vẫy tay vui vẻ. Ông Bartemius Crouch tịnh không vẫy tay hay mỉm cười khi người ta xướng tên ông lên. Nhớ lại ông trong bộ quần áo đứng đắn ở Cúp Quidditch Thế Giới, Harry thấy ông khá lạ lùng trong chiếc áo chùng phù thủy. Hàm ria bàn chải và đường ngôi thẳng tắp của ông trông hơi dị hợm bên cạnh bộ râu cùng mái tóc dài trắng muốt của cụ Dumbledore.
Cụ Dumbledore tiếp tục:
“Ông Bagman và ông Crouch đây đã làm việc không mệt mỏi suốt mấy tháng qua để chuẩn bị cho Thi đấu Tam Pháp thuật. Và họ sẽ cùng giáo sư Karkaroff, bà Maxime, và tôi ở trong ban giám khảo để đánh giá nỗ lực của các quán quân.”
Khi nói đến từ ‘quán quân’, sự chăm chú của đám học trò đang dỏng tai nghe có vẻ như tăng lên thêm. Hình như cụ Dumbledore nhận ra sự tĩnh lặng đột ngột của tụi nhỏ, nên cụ mỉm cười và nói:
“Cái rương nữ trang, rồi, mang vô đi, ông Filch! ”
Thầy Filch, nãy giờ không ai để ý, vẫn đứng núp trong một góc xa của Sảnh đường, tiến về phía cụ Dumbledore, mang theo một cái rương gỗ lớn khảm đầy đồ trang sức. Cái rương trông quá cũ kỹ. Một tiếng thì thào hồi hộp nổi lên từ đám học trò đang căng mắt ngó; Dennis Creevey đứng cả lên ghế để nhìn cho rõ, nhưng vì bé quá nên cái đầu nó chẳng vượt qua nổi cái đầu ai.
Cụ Dumbledore nói tiếp khi thầy Filch cẩn thận đặt cái rương lên bàn, trước mặt cụ:
“Các chỉ dẫn về những bài thi mà các nhà quán quân sẽ phải làm trong năm nay đã được ông Crouch và ông Bagman xem xét kỹ, và họ đã có những sắp xếp cần thiết cho từng thử thách. Sẽ có ba bài thi, trải dài suốt cả năm, và sẽ kiểm tra các vị quán quân theo nhiều cách khác nhau… về kỹ năng pháp thuật, lòng can đảm, khả năng suy luận, và dĩ nhiên, khả năng đối đầu cùng nguy hiểm.”
Nghe đến lời cuối cùng, cả Sảnh đường lặng ngắt, đến nỗi dường như không ai dám thở nữa.
Cụ Dumbledore tiếp tục, trầm tĩnh:
“Như các trò đã biết, sẽ có ba quán quân so tài trong cuộc thi đấu, mỗi người đến từ một trường tham dự. Họ sẽ được chấm điểm coi mỗi bài thi làm giỏi tới đâu, và vị quán quân nào có tổng số điểm cao nhất sau ba bài thi sẽ giành được Cúp Tam pháp thuật. Các vị quán quân sẽ được chọn ra bởi một vị giám khảo công minh: Chiếc Cốc Lửa. ”
Cụ Dumbledore rút cây đũa phép ra và gõ ba tiếng lên nắp cái rương. Cái nắp từ từ mở ra cót két. Cụ Dumbledore thò tay vào trong, kéo ra một chiếc cốc bự thô kệch đẽo bằng gỗ. Sẽ chẳng ai thèm chú ý tới cái cốc nếu không có một ngọn lửa màu xanh trắng phừng phừng tới tận miệng cốc.
Cụ Dumbledore khép cái rương lại và cẩn thận đặt cái cốc lên trên nắp, từ đó cả Sảnh đường đều có thể nhìn thấy rõ. Cụ nói:
“Bất kỳ trò nào muốn đăng ký làm quán quân phải ghi tên mình vả trường mình thật rõ ràng lên một mẩu giấy da rồi thả vô trong cốc. Những ai tha thiết muốn thành quán quân sẽ có hai mươi bốn tiếng để nộp tên mình. Đêm mai, vào lễ Hội Ma, chiếc cốc sẽ trả lại ba cái tên của ba người được chọn ra xứng đáng nhất để đại diện cho trường mình. Chiếc cốc sẽ được đặt ở Tiền sảnh suốt đêm nay, rất thuận tiện cho những trò nào muốn thử sức.”
“Để đảm bảo rằng không có trò không đủ tuổi nào bị cám dỗ, một khi cái Cốc lửa được đem vô Tiền sảnh rồi, tôi sẽ vẽ một Lằn tuổi quanh cốc. Sẽ không trò nào dưới mười bảy tuổi bước qua nổi cái lằn này đâu.”
“Cuối cùng, tôi muốn nhấn mạnh với bất cứ trò nào muốn đọ sức trong cuộc thi đấu này, là không có chuyện tham gia hời hợt cho vui. Một khi chiếc Cốc Lửa đã chọn ra vị quán quân nào, thì vị ấy bắt buộc phải theo tới cùng. Đặt tên mình vô chiếc cốc cũng có nghĩa là đã ký một bản hợp đồng ma thuật đầy trói buộc. Và khi đã được chọn làm quán quân rồi thì không được đổi ý nữa. Do đó, làm ơn đảm bảo rằng các trò thực lòng sẵn sàng chơi trò này trước khi thả tên mình vô chiếc cốc. Giờ, tôi nghĩ tới lúc đi ngủ rồi. Chúc tất cả một đêm ngon giấc.”
Khi tụi học sinh kéo nhau ngang qua Đại sảnh, bước qua cửa, tiến ra Tiền sảnh, Fred Weasley nói:
“Lằn tuổi thì mình lấy Độc dược Lão hóa lừa cũng được vậy, đúng không? Một khi thảy được tên mình vô cái cốc rồi thì tha hồ mà cười, làm sao nó biết được mình đủ mười bảy tuổi hay là không.”
Hermione bảo:
“Nhưng em không nghĩ mấy người dưới mười bảy có hy vọng gì đâu. Tụi mình học còn chưa đủ…”
George nói cộc lốc:
“Đó là nói về em! Ê Harry, thử không?”
Harry nghĩ nhanh tới lời thầy Dumbledore nhấn mạnh, rằng mấy đứa dưới mười bảy không nên đăng ký, nhưng rồi hình ảnh kỳ diệu về chính mình đoạt chiếc cúp Tam đấu lại tràn ngập trong óc nó… Nó tự hỏi không biết cụ Dumbledore sẽ bực mình tới cỡ nào nếu có một đứa chưa tới mười bảy dám vượt qua Lằn tuổi…
“Anh ấy đâu rồi ta?”
Ron ngơ ngác. Nó không thèm nghe lấy một tiếng của mẩu đối thoại trên, chỉ lo nhìn vô đám đông coi Krum đang ở đâu.
“Cụ Dumbledore không nói tụi Durmstrang ngủ đâu hết, phải không?”
Nhưng câu hỏi của nó đã được trả lời gần như ngay tức thời: tụi kia đang lần quẩn ở bàn nhà Slytherin, và ông Karkaroff vừa mới hối hả giục đám học trò của mình:
“Nào, quay về tàu thôi. Viktor, con thấy sao rồi? Ăn no chưa? Có cần thầy nói nhà bếp mang cho con ít rượu vang hâm nóng không?”
Harry thấy Krum vừa lắc đầu vừa khoác áo choàng lông vào.
“Thưa giáo sư, con muống uốn rụ vang.” Một thằng con trai trường Durmstrang nói, đầy hy vọng.
Ông Karkaroff quát, vẻ ấm áp như người cha của ông biến đi ngay tức thì:
“Tôi đâu mời trò, Poliakoff. Tôi để ý thấy trò lại để rớt đồ ăn xuống áo khoác rồi đó, đồ lem luốc…”
Ông Karkaroff quay đi và dẫn đám học trò đi về phía cửa, đụng ngay đám Harry, Ron và Hermione đúng ngay tại đó. Harry dừng lại để ông qua trước.
“Cám ơn,” ông Karkaroff nói, giọng vô cảm, mắt liếc nhìn Harry. Chợt ông ta đứng chết trân. Ông quay đầu lại và nhìn chằm chằm Harry như thể không tin nổi vào mắt mình. Đám học trò Durmstrang dồn cục lại sau lưng thầy hiệu trưởng của chúng. Đôi mắt ông Karkaroff chầm chậm di chuyển lên tới mặt Harry và dán vào vết thẹo. Tụi học trò Durmstrang cũng chăm chăm nhìn Harry một cách tò mò.
Chỉ liếc qua Harry cũng thấy sự vỡ lẽ hiện ra trên mặt tụi nó. Thằng con trai với đồ ăn dính bê bết trên áo huých đứa con gái đứng kế bên và trắng trợn trỏ vào vết thẹo trên trán Harry.
Một giọng nói cất lên đằng sau chúng:
“Vâng, đó chính là Harry Potter.”
Giáo sư Karkaroff quay phắt lại. Moody Mắt-Điên đứng đó, nặng nề tựa vào cây gậy chống, con mắt phép lấp láy gườm gườm nhìn vị hiệu trưởng trường Durmstrang.
Harry ngó sang, thấy mặt Karkaroff chợt tái nhợt. Một cái nhìn giận dữ trộn lẫn với kinh hoàng trùm lên ông ta.
“Ngươi!” Karkaroff nhìn chằm chằm Moody như thể không chắc là đang thực sự nhìn thấy ông.
“Ta đây!” Moody cộc lốc. “Karkaroff, trừ khi ông có điều gì muốn nói với Potter, còn không thì làm ơn tránh ra. Ông đang làm nghẽn cửa.”
Quả vậy, một nửa số học trò trong sảnh đường đang đứng đợi sau lưng họ, nhìn qua vai nhau xem chuyện gì mà gây tắc nghẽ vậy.
Không một lời, giáo sư Karkaroff kéo đám học trò của mình đi mất. Thầy Moody nhìn theo cho đến khi ông ta mất dạng, con mắt phép của thầy dán chặt lên lưng Karkaroff, một cái nhìn cực kỳ căm ghét nổi lên trên gương mặt đã thành tàn tật.
Ngày hôm sau là thứ Bảy, thường thì hầu hết học trò sẽ ăn điểm tâm trễ. Tuy nhiên Harry, Ron và Hermione không phải là nhóm duy nhất dậy sớm hơn mọi cuối tuần. Lúc xuống tới Tiền sảnh, tụi nó thấy khoảng hai chục người đang lởn vởn quanh đó, vài đứa gặm bánh mì nướng, còn lại đang xem xét chiếc Cốc Lửa. Chiếc cốc đặt ngay giữa sảnh, trên cái ghế đẩu bình thường vẫn đặt cái nón Phân loại. Một đường nhỏ bằng vàng được vạch ra trên sàn, làm thành một cái vòng rộng chừng ba mét.
Ron nôn nóng hỏi một đứa con gái năm thứ ba:
“Có ai bỏ tên vô chưa?”
Con bé đáp:
“Nguyên đám tụi Durmstrang. Nhưng tôi chưa thấy người nào bên Hogwarts hết.”
Harry nói:
“Dám cá đêm qua lúc tụi mình đi ngủ hết, thể nào cũng có mấy người đến bỏ tên vô. Nếu là mình, mình cũng làm vậy… chẳng muốn ai thấy. Nếu cái cốc phun ra lại thì sao hả?”
Có ai đó phá lên cười sau lưng Harry. Quay lại, nó thấy Fred, George và Lee Jordan đang vội vã xuống cầu thang, cả ba đứa trông đều cực kỳ phấn khích.
Fred thì thào một cách đắc thắng với Harry, Ron và Hermione:
“Xong rồi! Mới uống xong!”
“Cái gì?” Ron hỏi.
“Độc dược Lão hóa, thằng óc bã đậu ạ.” Fred nói.
“Mỗi đứa một giọt.” George bảo, hân hoan xoa hai tay vào nhau: “Tụi này chỉ cần già hơn mấy tháng thôi.”
Lee toét miệng cười:
“Tụi này sẽ chia một ngàn Galleons ra làm ba phần, nếu một đứa trong đám thắng.”
Hermione cảnh giác:
“Em không tin nó có tác dụng, mấy anh biết đó. Em chắc thầy Dumbledore có nghĩ tới tròn này rồi.”
Fred, George và Lee không thèm để ý đến cô bé.
Fred nói với hai đứa kia, đang run lên vì kích động:
“Sẵn sàng chưa? Nào, xong… tao đi trước…”
Harry ngó say mê, thấy Fred lấy từ trong túi áo ra một mảnh giấy da có ghi dòng chữ Fred Weasley – Hogwarts. Fred đi thẳng tới mép làn kẻ và đứng đó, nhón chân nhún nhún như vận động viên nhảy cầu chuẩn bị cho cú rơi từ một trăm năm mươi mét. Rồi, trước toàn thể mọi người có mặt trong Tiền sảnh đang tròn mắt, nó hít một hơi thật sâu và bước qua lằn vạch.
Trong nửa tích tắc, Harry đã nghĩ là thuốc có tác dụng. George chắc chắn cũng nghĩ vậy, bởi vì nó kêu lên một tiếng đắc thắng và nhảy vào theo Fred. Nhưng ngay sau đó, một âm thanh xèo xèo ầm ĩ, rồi hai thằng bị hất văng ra khỏi cái vòng bằng vàng, như thể bị một người ném tạ vô hình lẳng ra ngoài. Chúng rơi xuống đất, đau đớn, văng xa ba mét trên sàn đá lạnh băng; và để cho sự đau đớn thêm phần nhục nhã, một tiếng “bốp” thật to, rồi hai đứa thoắt mọc ra hai bộ râu dài trắng muốt giống hệt nhau.
Tiền sảnh rung lên vì cười. Cả Fred và George cũng cười theo, tụi nó đã đứng lên được và đứa này chăm chú ngó râu đứa kia.
“Thầy đã nói trước rồi mà…”
Một giọng trầm trầm, vui vẻ cất lên, và tất cả quay lại, thấy giáo sư Dumbledore bước ra từ Đại sảnh. Cụ ngắm nghía Fred và George, mắt lấp láy:
“Thầy đề nghị hai đứa nên tới chỗ bà Pomfrey. Bà ấy cũng đang chăm sóc “cô” Fawcett nhà Ravenclaw, và “ông” Summers nhà Hufflepuff, cả hai cũng đều quyết định làm già mình đi một chút. Tuy nhiên, thầy phải nói, không có râu đứa nào đẹp bằng râu của hai đứa con đâu.”
Fred và George đi về bệnh xá, có Lee tháp tùng, cười như điên. Harry, Ron và Hermione cũng cười như nắc nẻ, cùng nhau đi điểm tâm.
Sáng nay, trang trí trong Đại sảnh đã thay đổi. Vì là ngày lễ Hội Ma, nên một đám cây toàn dơi sống đung đưa trên trần sảnh đã được ếm bùa, trong lúc đó hàng trăm trái bí ngô được khắc chạm đứng liếc mắt ra từ mọi góc. Harry đi ngang chỗ Dean và Seamus, tụi này đang bàn tán xem học trò nào trong Hogwarts đủ mười bảy tuổi (hay già hơn) có thể đăng ký được.
Dean nói với Harry:
“Có tin đồn là Warrington dậy sớm và bỏ tên mình vô rồi. Cái thằng ục ịch nhà Slytherin đó nhìn y chang con cù lần.”
Harry, đứa đã từng chơi Quidditch với Warrington, lắc đầu ngao ngán:
“Tụi mình không thể có một nhà quán quân Slytherin được.”
Seamus nói khinh khỉnh:
“Tất cả nhà Hufflepuff đều đang nói về Diggory. Nhưng tớ không nghĩ cha đó muốn chơi liều cái nhan sắc của chả đâu.”
Chợt Hermione kêu lên:
“Nghe này!”
Mọi người đang cười nói vui vẻ ngoài Tiền sảnh. Tất cả xoay ghế lại và thấy Angelina Johnson đang bước vào Đại sảnh, miệng cười tươi mà bối rối. Cô truy thủ da đen dong dỏng chơi cho đội Quidditch nhà Gryffindor này đi tới chỗ tụi nó, ngồi xuống và nói:
“Này, tôi xong rồi! Mới bỏ tên vô.”
Ron có vẻ kinh ngạc lắm:
“Giỡn hoài!”
Harry hỏi:
“Chị mười bảy rồi?”
Ron nói:
“Dĩ nhiên, không thấy râu sao, hả?”
“Tôi mới ăn sinh nhật tuần rồi.” Angelina nói.
Hermione nói:
“Tốt, mừng là nhà Gryffindor có người đăng ký. Em thật lòng mong chị được chọn, chị Angelina!”
“Cám ơn, Hermione. ” Angelina mỉm cười với cô bé.
“Thiệt, thà là chị, còn hơn Nhóc xinh Diggory. ” Seamus nói, làm mấy đứa nhà Hufflepuff đi ngang qua bàn quắc ngược mắt lên với nó.
“Hôm nay tụi mình làm gì đây?”
Ron hỏi Harry và Hermione khi tụi nó kết thúc bữa ăn sáng và rời Đại sảnh.
Harry nói
“Lâu lắm rồi tụi mình chưa xuống thăm bác Hagrid. ”
“Được thôi.” Ron đồng ý, “miễn là bác ấy đừng có biểu tụi mình hiến mấy ngón tay cho tụi Quái tôm là được.”
Một cái nhìn cực kỳ phấn khởi thốt nhiên hiện ra trên gương mặt Hermione, cô bé reo lên sung sướng:
“Mình mới nghĩ ra… Mình chưa đề nghị bác Hagrid gia nhập H.V.Đ.C.Q.L.G.T. Mấy bồ chờ mình được không? Mình chạy ù lên lầu lấy mấy cái huy hiệu.”
“Nó bị sao vậy?” Ron cáu tiết hỏi khi Hermione chạy lên cầu thang đá cẩm thạch.
Thình lình Harry kêu:
“Ê, Ron, bạn bồ kìa…”
Đoàn học trò trường Beauxbatons từ bên ngoài đang đi ngang qua cửa trước, trong đám đó có cô nàng tiên nữ. Mấy đứa đang tụ tập quanh chiếc Cốc Lửa đứng lùi lại cho tụi này đi qua, nhìn theo hăm hở.
Bà Maxime bước vào trong sảnh, theo sau đám học trò của mình và xếp tụi nó thành hàng. Từng đứa, từng đứa một, đoàn học trò Beauxbatons bước qua lằn tuổi và thả mẩu giấy da vào trong ngọn lửa màu trắng xanh. Mỗi khi một cái tên rơi vào lửa, nó lập tức hóa ra màu đỏ và bắn ra những tia lửa.
Ron thì thào với Harry khi cô tiên nữ thả mẩu giấy da của mình vào trong chiếc Cốc Lửa:
“Bồ nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với mấy người không được chọn? Bồ nghĩ tụi nó có trở về trường không, hay là ở lại coi thi đấu?”
Harry đáp:
“Hổng biết. Chắc ở lại… Bà Maxime ở lại làm giám khảo mà, đúng không?”
Khi cả đám học trò Beauxbatons đã ghi danh xong rồi, bà Maxime lại dẫn chúng ra khỏi sảnh, trở ra ngoài sân.
“Họ ngủ ở đâu hả?” Ron vừa nói vừa đi ra cửa trước, nhìn chằm chằm theo tụi kia.
Có tiếng rột rột ầm ĩ vang lên sau lưng tụi nó, báo hiệu Hermione đã tái xuất hiện với một cái hộp huy hiệu “Hột Vịt Đẹt”
Ron nhảy ngay xuống mấy bậc cầu thang, mắt không rời khỏi cái lưng cô tiên, lúc này đang cùng bà Maxime băng qua trảng cỏ:
“Ôi, lẹ lên đi!”
Khi tụi nó tới gần cái chòi của lão Hagrid bên bìa khu rừng Cấm, bí ẩn về khu nghỉ đêm của đám Beauxbatons đã được giải đáp. Chiếc xe kéo khổng lồ màu xanh lơ hôm nọ chở đám người này tới đang đậu cách cửa trước nhà lão Hagrid cỡ hai trăm thước, và đám học trò đang leo lại vào trong xe. Những con ngựa bay kéo xe to như voi hôm nọ giờ đang gặm cỏ trong cái máng dã chiến để sát bên.
Harry gõ cửa căn chòi lão Hagrid. Một tràng sủa ông ổng của con Fang đáp lại ngay tức thì.
“Giờ mới tới!” Lão Hagrid nói khi mở cửa ra. “Tưởng mấy đứa quên bác ở rồi!”
Hermione nói:
“Tụi con bận thiệt tình, bà Hagr…” nhưng cô bé chết sững, ngước nhìn lão Hagrid, gần như cấm khẩu.
Lão Hagrid bận bộ đồ vét bằng tông màu nâu, đẹp nhất (mà cũng kinh hoàng nhất) của lão, thắt thêm một cái nơ kẻ ca-rô màu cam vàng chói. Thế nhưng vẫn còn chưa phải tệ nhất; rõ ràng lão đã cố gắng “thuần phục” đám tóc của mình, dùng đến một khối lượng lớn một thứ có vẻ như là mỡ tra bánh xe. Tóc tai lão giờ ép mượt xuống thành hai bó, có lẽ lão đã thử cột đuôi ngựa giống như tóc của Bill, nhưng thấy rằng nhiều tóc quá, không xong. Bề ngoài trông không hợp với lão tí nào. Mất một lúc, Hermione trợn tròn mắt nhìn lão, rồi rõ ràng là quyết định thôi không bình luận gì hết, cô bé nói:
“Ưm… mấy con Quái tôm đâu bác?”
Lão Hagrid sung sướng, nói:
“Ngoài vườn bí ngô. Tụi nó lớn cồ, dám dài cả thước rồi. Chỉ kẹt cái giờ lại bắt đầu thịt nhau.”
“vậy à?”
Hermione vừa kêu lên, vừa ném cho Ron một cái nhìn trấn áp khi thằng này cứ nhìn chằm chằm vào mái tóc kỳ quái của bác Hagrid, đang mở miệng tính nói điều gì đó về bộ tóc.
Lão Hagrid nói rầu rĩ:
“Vậy đó, tuy nhiên cũng ổn rồi. Bác cho tụi nó ở hộp riêng. Còn chừng hai chục.”
Ron nói:
“Vậy là hên đó.”
Lão Hagrid không nhận ra nó chế nhạo mình.
Cái chòi của lão Hagrid chỉ có một phòng duy nhất, trong góc là một cái giường khổng lồ trải một tấm khăn đắp vá chằng vá đụp. Một cái bàn và mấy cái ghế cũng vĩ đại cỡ đó đứng trước lò sưởi, bên dưới một đống đùi heo muối xông khói và chim chết treo lủng lẳng trên trần. Tụi nhỏ ngồi vào bàn trong khi lão Hagrid bắt đầu pha trà, chẳng mấy chốc cả bọn đã lại chìm vào cuộc bàn tán về Thi đấu Tam Pháp thuật. Lão Hagrid dường như cũng hào hứng y như tụi nó.
Lão cười toe toét:
“Đợi đó, cứ đợi đó. Mấy đứa sẽ thấy khối thứ chưa thấy bao giờ. Bài thi đầu… a, nhưng bác không được nói.”
“Nói đi nào, bác Hagrid! ” Harry, Ron và Hermione thúc giục, nhưng lão cứ lắc đầu, cười teo:
“Bác không muốn làm mấy đứa mất thú. Nhưng bác nói cho biết, ngoạn mục lắm. Tụi quán quân hất cẳng nhau. Không bao giờ nghĩ là bác còn sống mà được coi Thi đấu Tam Pháp thuật lần nữa.”
Tụi nó rốt cuộc ở lại ăn trưa với bác Hagrid, dù chẳng ăn được bao nhiêu. Lão Hagrid làm cái món mà lão kêu là bò hầm nồi đất, nhưng sau khi Hermione bới ra được một cái móng chim bự cồ trong đĩa của mình, thì cô bé, Harry, và Ron ăn cũng mất cả ngon. Tuy vậy, tụi nó khoái nhất là dụ lão Hagrid kể về mấy bài thi trong cuộc thi đấu sắp tới, suy xét xem ai trong mấy người đăng ký sẽ được chọn là quán quân, và hỏi nhau liệu Fred và George đã rụng râu chưa.
Khoảng chiều chiều thì một trận mưa nhỏ bắt đầu rơi. Thật là ấm cúng khi được ngồi bên lò sưởi, nghe những giọt mưa vỗ nhẹ nhàng trên cửa sổ, nhìn lão Hagrid mạng vớ và tranh luận với Hermione về vụ gia tinh – bởi vì lão đã dứt khoát từ chối không nhập H.V.Đ.C.Q.L.G.T. khi cô bé đưa ra cho lão xem mấy cái huy hiệu.
Lão vừa nói nghiêm túc vừa khâu bằng một cây kim sừng khổng lồ một sợi chỉ dài màu vàng:
“Làm vậy là tàn nhẫn với tụi nó đó, Hermione! Bản chất tụi nó là chăm sóc người, tụi nó khoái vậy, hiểu không? Cháu lấy mất việc của tụi nó, tụi nó buồn đó. Trả lương tụi nó là xúc phạm tụi nó.”
Hermione nói:
“Nhưng Harry trả Dobby tự do đó, nó lên tiên luôn! Và tụi con nghe nói giờ nó còn đòi ăn lương!”
“Phải, phải, chuyện gì chẳng có ngoại lệ. Bác không nói là không có loại gia tinh lập dị muốn tự do, nhưng cháu không thuyết phục được phần đông tụi nó làm vậy đâu… không, đừng làm gì hết. Hermione. ”
Thực tình, Hermione trông rất giận dữ, nó nhét cái hộp huy hiệu lại vào trong túi áo khoác.
Khoảng năm giờ rưỡi thì trờ bắt đầu tối, Ron, Harry, Hermione quyết định tới giờ phải trở về lâu đài để dự tiệc lễ Hội Ma, và, quan trọng hơn, để nghe thông báo tên của vị quán quân mỗi trường.
Lão Hagrid vừa nói vừa vứt miếng mạng qua một bên:
“Bác đi chung mấy đứa. Đợi một tí!”
Lão đứng dậy, tới ngăn kéo bàn kế bên giường, lục tìm cái gì đó. Tụi nhỏ không để ý lắm cho tới kh bị một mùi thực sự kinh khủng xộc thẳng vào mũi. Vừa ho sặc sụa, Ron vừa kêu:
“Bác Hagrid, cái gì vậy?”
“Hả? Không thích hả?” Lão Hagrid quay lại với một cái chai bự trong tay.
Hermione hỏi, giọng nghèn nghẹn:
“Phải nước cạo râu không bác?”
“Ừm… nước hoa.” Lão Hagrid đỏ mặt, lẩm bẩm. Rồi lão nói cộc lốc:
“Chắc hơi nhiều. Để bác lau bớt đi, đợi đó…”
Lão bước nặng nề ra khỏi cái chòi, và tụi nó thấy lão sùng sục rửa ráy trong cái thùng nước bên ngoài cửa sổ.
Hermione nói, giọng kinh ngạc:
“Nước hoa? Bác Hagrid mà xài nước hoa?”
Harry thấp giọng:
“Còn cái mái tóc và bộ vét mắc chứng gì vậy?”
Bống nhiên Ron kêu lên, chỉ ra ngoài cửa sổ:
“Nhìn kìa!”
Lão Hagrid vừa mới đứng thẳng lên và quay lại. Nếu lúc trước lão có đỏ mặt, thì cũng không thấm tháp gì so với lúc này. Nhón chân đi thật thận trọng, sao cho lão Hagrid không trông thấy, Harry, Ron và Hermione liếc qua cửa sổ và thấy bà Maxime cùng đám học trò Beauxbatons mới chui từ trong toa xe ra, rõ ràng là cũng sắp đi dự tiệc. Tụi nó không nghe rõ lão Hagrid nói gì, nhưng lão đang nói chuyện cùng bà Maxime với một vẻ mặt sung sướng và mơ màng mà Harry từ đó tới nay chỉ thấy lão có một lần duy nhất – đó là khi lão nhìn con rồng nhí Norbert.
Hermione căm tức, nói:
“Bác ấy tới lâu đài với bả? Vậy mà mình tưởng bác ấy đợi tụi mình!”
Không thèm liếc lại căn chòi của mình tới nửa cái, lão Hagrid chầm chậm sóng bước cùng bà Maxime ngang bãi đất, Đoàn học trò Beauxbatons theo sau, phải chạy bộ mới kịp những sải chân khổng lồ của hai người.
Ron ngờ ngợ:
“Bác ấy khoái bả! Rồi, nếu rốt cục họ có con, thể nào tụi nó cũng phá kỷ lục thế giới – dám cá đứa nào đứa nấy nặng cả tấn.”
Tụi nó chui ra khỏi chòi và đóng cửa lại. Bên ngoài tối đen tới mức đáng ngạc nhiên. Quấn áo chùng cho chặt hơn, tụi nó bắt đầu leo lên bãi cỏ dông dốc.
“Ồ, tụi nó kìa, coi kìa!”
Hermione thì thầm.
Từ phía hồ, đám Durmstrang đi bộ về phía lâu đài. Viktor Krum đi kế bên ông Karkaroff, mấy đứa Durmstrang còn lại đi đằng sau, rời rạc. Ron nhìn Krum đầy phấn khích, nhưng, khi tới cửa chính Krum không thèm ngó quanh, anh đi trước tụi Harry, Ron và Hermione có một tí và len thẳng qua tụi nó. Khi cả đám ngước vào thì Đại sảnh rực ánh nến đã gần như đầy kín người. chiếc Cốc Lửa lúc trước được dời đi, nay đứng đối diện với chiếc ghế trống của cụ Dumbledore và dãy bàn giáo viên. Fred và George – giờ đã mày râu nhẵn nhụi trở lại – đã chấp nhận sự thất vọng một cách khá đẹp.
Fred nói khi Harry, Ron và Hermione ngồi xuống:
“Hy vọng đó là Angelina.”
Hermione nói hổn hển:
“Em cũng vậy! Rồi, mình biết ngay thôi mà!”
Bữa tiệc Hội Ma dường như dài hơn rất nhiều so với mọi thường.
Có thể vì đó là bữa tiệc thứ hai trong vòng có hai ngày. Harry có vẻ không còn quá sức mê mệt mấy món ăn như mọi khi nữa. Giống như tất cả nhnữg người khác trong Sảnh đường, cũng nhỏng cổ cò liên tục, cùng vẻ mặt nôn nóng, bồn chồn đứng lên đứng xuống xem cụ Dumbledore đã ăn xong chưa, Harry đơn giản chỉ muốn mấy cái đĩa được dẹp sạch đi cho rồi, và được nghe xem những ai được chọn làm quán quân.
Mãi cuối cùng rồi những cái đĩa vàng cũng quay trở lại với tình trạng tinh tươm nguyên thủy của mình, rồi mức độ ồn ào tăng lên rõ rệt khắp Sảnh đường và xẹp xuống ngay khi cụ Dumbledore đứng dậy. Hai bên cụ, giáo sư Karkaroff và bà Maxime trông cũng căng thẳng và đầy ngóng đợ như bất cứ ai. Ông Ludo Bagman cười hớn hở và nháy mắt với nhiều đứa học trò. Tuy nhiên, ông Crouch trông lại khá thờ ơ, có phần chán chường.
Cụ Dumbledore nói:
“Xong, chiếc cốc hầu như đã sẵn sàng để phán quyết. Tôi đồ rằng sẽ mất hơn một phút. Bây giờ, khi tên của các vị quán quân đã được xướng lên rồi, tôi xin đề nghị các vị đó vui lòng đi thẳng lên phía đầu sảnh đường, đi dọc theo dãy bàn giáo viên, vô thẳng cái phòng kế tiếp…” rồi cụ chỉ cánh cửa đằng sau dãy bàn của các giáo sư:
“…đó là nơi họ sẽ nhận những chỉ thị đầu tiên.”
Cụ rút cây đũa phép và vẩy một nhát lớn. Ngay lập tức, tất cả các ngọn nến, trừ những ngọn thắp trong mấy trái bí ngô chạm, đều tắt sạch, tất cả chìm trong bóng đêm lờ mờ. Giờ thì không có thứ gì trong Sảnh đường rực sáng bằng chiếc Cốc Lửa. Những tia lửa trắng xanh của nó sáng lóe, thiếu điều làm nhức cả mắt. Mọi người nhìn, chờ đợi… Vài người cứ chốc chốc lại coi đồng hồ…
Lee Jordan ngồi cách Harry hai ghế, thì thào:
“Sắp rồi đây!”
Đột nhiên, ngọn lửa bên trong chiếc cốc hóa thành màu đỏ trở lại. Những tia lửa tóe ra vung vãi. Một chốc sau, một lưỡi lửa búng ra một mẩu giấy da đã gần như hóa than. Cả căn phòng bật ra một tiếng kêu thảng thốt.
Cụ Dumbledore nhặt mẩu giấy da và cầm nó xa xa để có thể đọc nó nhờ ánh sáng từ ngọn lửa, lúc này đã trở lại trắng xanh.
Cụ đọc, giọng rõ ràng, khỏe khoắn:
“Vị quán quân của Durmstrang, Viktor Krum! ”
“Không có gì ngạc nhiên hết!” Ron hét lên khi một cơn bão tiếng vỗ tay và chúc mừng lan khắp sảnh đường. Harry thấy, từ dãy bàn nhà Slytherin, Viktor Krum đứng dậy và gù gù đi về phía cụ Dumbledore, quẹo phải, bước dọc theo dãy bàn giáo viên, rồi mất hút ở cánh cửa của căn phòng kế bên.
Ông Karkaroff nói oang oang thiệt là lớn, sao cho mọi người đều nghe thấy, thậm chí át cả tiếng vỗ tay:
“Hoan hô, Viktor, biết thế nào con cũng được chọn mà!”
Tiếng vỗ tay và tiếng bàn tán tắt dần. Giờ đây sự chú ý của mọi người lại tập trung vào chiếc cốc, khi, vài giây sau đó, lại chuyển thành màu đỏ một lần nữa. Một mẩu giấy da thứ hai lại được ngọn lửa phun ra.
Cụ Dumbledore hô:
“Vị quán quân của Beauxbatons, Fleur Delacour! ”
“Nhỏ đó đó, Ron!”
Harry kêu lên khi đứa con gái giống tiên nữ đứng dậy một cách yêu kiều, hất mái tóc bạch kim ra sau, lướt ngang qua những dãy bàn nhà Ravenclaw và nhà Hufflepuff.
“Ôi, nhìn kìa, cả đám tụi nó thất vọng kìa!”
Hermione nói giữa đám ồn ã, hất đầu chỉ về đám Beauxbatons còn lại.
Harry nghĩ bụng, “thất vọng” là còn hơi nhẹ. Hai trong đám con gái không được chọn òa ra khóc nức nở, đầu gục vào cánh tay.
Khi Fleur Delacour cũng đã biến mất vào căn phòng bên hông đại sảnh, một lần nữa sự im lặng lại bao trùm, nhưng lần này là một sự im lặng cứng cả lại vì háo hức mà ai cũng có thể cảm được. Vị quán quân kế tiếp của Hogwarts là…
Chiếc Cốc Lửa lại chuyển thành màu đỏ thêm một lần nữa; những tia lửa bay ra rào rào, lưỡi lửa liếm cao lên không, và từ đầu của lưỡi lửa đó, cụ Dumbledore kéo ra mẩu giấy da thứ ba.
Cụ xướng lên:
“Vị quán quân của Hogwarts, Cerdic Diggory! ”
“Không!” Ron hét to, nhưng không ai nghe thấy nó, ngoài Harry. Tiếng gầm từ dãy bàn kế bên quá lớn. Tất cả đám nhà Hufflepuff nhảy cẫng lên, thét vang và giậm chân khi Cerdic đi ngang chúng, cười tươi rạng rỡ, tiến thẳng về căn phòng sau lưng bàn giáo viên. Quả thực, những tràng vỗ tay dành cho Cerdic kéo dài đến nỗi phải mất một lúc sau mọi người mới nghe được lời cụ Dumbledore.
“Xuất sắc!” cụ sung sướng nói khi cuối cùng sự lộn xộn đã dẹp xuống. “Xong, giờ đây chúng ta đã có ba vị quán quân. Tôi chắc tôi có thể xin tất cả các trò, kể cả các học sinh còn lại của trường Beauxbatons và trường Durmstrang, hãy vét tặng cho các vị quán quân của mình đến từng gam ủng hộ mà các trò dành dụm được. Bằng cách tiếp tục khích lệ vị quán quân của mình, các trò sẽ đóng góp vào một…”
Nhưng cụ Dumbledore thốt nhiên ngừng nói, và mọi người đều thấy rõ cái gì đã làm cụ lãng đi.
Ngọn lửa trong chiếc cốc lại đỏ lại lần nữa. Những tia lửa phóng ra. Một lưỡi lửa thình lình bắn vào không khí, mang trên mình một mẩu giấy da.
Dường như, hoàn toàn tự động, cụ Dumbledore vươn cánh tay dài ra và tóm lấy mẩu giấy. Cụ mở nó ra và nhìn chăm chắm vào cái tên được viết trên đó. Một khoảng lặng dài, trong khi cụ Dumbledore vẫn nhìn không chớp mắt vào mẩu giấy trên tay, còn mọi người trong căn phòng thì chằm chằm nhìn cụ. Cuối cùng, cụ Dumbledore hắng giọng, đọc lên:
“Harry Potter.”