Thứ Tư, tháng 10 24, 2012

Chương 02: Vết thẹo

Harry đang nằm ngửa thẳng cẳng, thở khó nhọc như thể nó vừa mới chạy xong một cuột hộc tốc. Nó đã bừng tỉnh từ một giấc chiêm bao sống động, với hai bàn tay bưng lấy mặt. Vết thẹo cũ trên trán Harry, cái vết thẹo có hình một tia chớp đó, đang phỏng rát dưới mấy ngón tay của nó, như thể có ai đó vừa ấn một cọng kẽm nung nóng vô da.

Nó ngồi dậy, một bàn tay vẫn còn đặt trên vết thẹo, tay kia thò ra với lấy cặp mắt kính để trên cái bàn nhỏ cạnh giường ngủ. Nó đeo kiếng vô và căn phòng ngủ hiện ra rõ ràng hơn, nhờ ánh sáng màu cam nhạt của ngọn đèn đường bên ngoài cửa sổ chiếu mờ mờ qua tấm màn.

Harry lại xoa xoa mấy ngón tay lên vết thẹo. Vẫn còn đau lắm. Nó bật bóng đèn bên cạnh lên, lồm cồm bò ra khỏi giường, mở tủ quần áo, và dòm vô tấm gương gắn bên trong cách tủ áo. Một thằng nhỏ mười bốn tuổi ốm o đang ngó lại nó, đôi mắt xanh biếc sáng rực để lộ cái nhìn hoang mang dưới mái tóc đen rối bù. Harry xem xét lại cái vết thẹo hình tia chớp của cái bóng nó trong gương một cách kĩ lưỡng. Trông cái thẹo tuy vẫn bình thường, nhưng mà nhức nhối. Harry thử nhớ lại những điều nó đã chiêm bao trước khi chợt tỉnh giấc. Giấc mơ có vẻ thật đến nỗi.....Trong mơ có hai người mà nó biết và một người nó không biết.....Nó hết sức tập trung, đầu mày châu lại, nó cố gắng nhớ.....

Hình ảnh lờ mờ của căn phòng tối tăm hiện ra trong trí nó....Có một con rắn cuộn mình trên tấm thảm trải nền lò sưởi....một gã đàn ông nhỏ thó tên Peter, bí danh Đuôi Trùn....và một giọng nói the thé lạnh lùng....giọng nói cảu Voldemort. Harry có cảm giác như có một cục nước đá vừa chui tọt xuống bao tử nó với cái ý nghĩ........ Nó nhắm tịt mắt lại và cố gắng nhớ xem mặt mũi Voldemort ra làm sao, nhưng mà nó không thể nhớ nổi......Nó chỉ biết là vào cái lúc cái ghế bành của Voldemort được xoay lại, thì nó, Harry, đã nhìn thấy cái gì đang ngồi trong cái ghế đó, nó đã cảm thấy một cơn khiếp hãi co giật khắp toàn thân, đánh thức nó dậy. ....Hay đó chính là cơn đau cửa vết thẹo trên trán nó...??

Và ông cụ già đó là ai? Bởi vì nhứt định là có một cụ già; Harry đã nhình thấy cụ già ngã gục xuống sàn. Mọi thứ bắt đàu trở nên rối rắm. Harry úp mặt vô hai bàn tay, cho cho mắt khỏ nhìn thấy căn phòng ngủ, cố gắng nhớ lại hình ản của căn phòng lập loè ánh lửa lò sưởi kia, nhưng mà thiệt chẳng khác gì cố gắng bụn tay mà giữ nước; chi tiết cứ rò rỉ đi, mất nhanh đến nỗi không giữ kịp gì cả...Voldemort và Đuôi trùng đang nói chuyện về người nào đó mà họ đã giết, nhưng Hary không thể nhớ được cái tên người đó...và họ cũng đang trù tính giết một người khác nữa...giết chính nó!

Hary ngước mặt lên khỏi hai bàn tay, mở to mắt ra, trưng trừng ngó quanh căn buồng ngủu của nónhuw thể muốn tìm xem có gì bất thường không. Thì quả có thế thất, có cả đống thứ bất thường trong căn phòng trong căn phòng này. Một cái rương gỗ to đùng nằm giưới chân gioungwf của nó, nắp đẻ mở, đẻ lộ ra một cái vạc, một cây chổi, áo chùng đen, và những quye6rn sách thần chú đủ loại. Mấy cuộng giấy da nằm bừa bộn trên cái bàn giấy của nó, lấn hết những chỗ nào không bị cái lồng cua khổng lồ chiếm cứ. Cái lồng đang bỏ trốngm đó là nơi con Hedwig thường đạu. trên sàn phòng, bên cạnh chân giường của nó là một cuốn sách mở ra, Harry đang đọc cuốn sách đó vào đêm hôn qua thì ngủ thiếp đi. hình ảnh trong cuốn sách đang cử động. Những người đàn ông mặc áo chùng cam đang bay vòng vòng khi ẩn khi hiện trên những cây chổi thần, quăng cho nhau một trái banh đỏ.

Harry bước tới gần cuốn sach, lượm nó lên, quan sát một trong những phù thủy đang làm bàn hết sức ngoạn mục bằng cách thảy trái banh qua một cái vòng trên cột cao mười sáu thước. Rồi nó đóng ập quyển sách lại. Ngay cả môn Quidditch-môn thể thao tuyệt vời nhất thế giới, theo ý Harry cũng không thể chi phối tâm trí nó vào lúc này. Nó đặt quyển Bay Cùng Súng Thần Công lên cái bàn bên cạnh giường ngủ, bước đến bên của sổ, kéo màn ra để nhìn bao quát con đường phía dưới.

Đường Privet Drive trông giống hệt như bất cứ con dường ngoại ô đáng kính nào mà người ta kì vọng trông thấy vào buổi sớm tinh mơ của ngày thứ bảy. Tất cả màn cẳu sổ đều đóng kín. Harry cố phóng tầm mắt vào bóng tối mờ mờ, nhưng chẳng thấy cso một sinh vật nào cả, đến một con mèo cũng không. Thế nhưng.....thế nhưng.... Harry nôn nóng quay trở lại giường và ngồi xuống, đưa một ngón tay lên vết sẹo trên trán xoa xoa một lần nữa. Không phải cơn đau làm nó bận lòng. Có lần nó đã mất hết xương của cánh tay phải và đã phải trải qua nỗi đau đớn, dưỡng cho mấy cái xương đó mọc lại nội trong một đêm. Cũng cách tay ấy sau đó lại bị cấm phập bởi một cái nanh bự khủng khiếp, đầy nọc độc, dài đến 3 tấc. Và mới năm ngoái đây, Hary đã té nhào khỏi một cây chổi thần từ trên độ cao mười sáu thuớc. Nó đã quen thuộc với các thư tai nạn và thương tích kì quái. Mấy thứ đó không thể nào tránh đựoc nếu người ta theo học ở Hogwarts - trường Pháp thuật và MA thuật - LẠI CÓ CHÚT KHUYNH HƯỚNG thu hút về mình cả đống rắc rối. Không, cái đang làm cho Harry buồn phiền là cái lần mới đây nhứt mà cái thẹo làm cho nó đau đớn, và đó là lần mà Voldemort đến gần nó nhứt.....Nhưng bây giờ thì Voldemort không thể ở gần đây đwuocj....Ý tưởng Voldemort đang ẩn náu đâu đây tren dwuongf Privet Drive nghe thiệt là vô lý, khong đời nào..... Harry lắng nghe rất kĩ sự im ắng chung quanh. Hay là nó đang lơ mơ chờ đợi nghe thấy tiếng kọt kẹt trên cầu thang hay tiếng phất gío của tấm áo trùm? Và nó hơi nhảy nhổm lên khi nghe tiếng thằng anh họ của nó ngáy lên một tiếng như sấm rền ở căn phòng kế bên.

Harry giật mình, tự nhủ, mình ngu ngốc thiệt. Trong nhà này đâu có ai khác ngoài trừ dượng Vernon, dì Petunia và Dudley, và họ đều đang ngủ say sưa yên lành, những giấc mơ của họ khong bị quấy phá, cũng không đau đớn. Cái thói ngủ say là đức tính của gia đình Dursly mà Harry ưu nhứt, chẳng như lúc thức họ chẵng giúp ích được gì cho nó. Dượng Vernon, dì Petunia, và Dudley là những người bà con duy nhứt còn sống của Harry. Họ là dân Muggle, căm ghét và khinh bỉ pháp thuật dứoi bất cứ hình thức nào. Điều đó có nghĩa là Harry đwuocj đón nhận trong gia đình này nhứ một cục nợ ghẻ. Họ đã giải thích cho lối xom về sự vắng mặt lâu ngày của Harry trong lúc nó đi học nội trú ở trường Hogwarts trong ba năm qua là Harry bị đưa vô Trung Tâm Thánh Brutus Giam giữ Tội phạm Trẻ em Không cải huấn đựoc. Họ hoàn toàn biết rõ là Harry, một phù thủy vị thành niên, không đuọc phép xài pháp thuật ở ngoài trường Hogwarts, nhưng họ cứ chằm hăm đổ thừa cho Harry về bất cứ trục trặc gì xảy ra trong ngôi nhà của họ. Harry không bao giốc thể giãi bày hay nói với họ bất cứ điều gì về cuộc sống trong thế giới phù thủy. Cái ý tưởng đi đến gặp dì dượng Dursley khi họ thức dậy, để kể cho họ nghe chuyện cái thẹo làm cho nó đau đớn và chuyện nó lo lắng về Voldemort, cái ý tưởng đó làm cho Harry phì cười.

Vậy mà chính tại vì Voldemort mà làm Harry phải sống với gia đình Dursley ngay từ đầu. Nếu không phải tại Voldemort thì Harry đâu có bị mang cái vết thẹo hình tia chớp trên trán. Nếu không phải tại Voldemort thì Harry vẫn còn có cha mẹ... Harry chỉ mới lên một tuổi vào cái đêm mà tên Voldemort ấy - tên phù thủy hắc ám hùng mạnh nhứt trong suốt một thế kỉ, tên phù thủy đã nắm trọn quyền lực vững bền trong suốt mười một năm - tên phù thủy ấy đã đến nhà Harry và giết cả ba lẫn má Harry, hắn đã thực hiện một lời nguyền từng tiêu diệt rất nhiều phù thủy già đời trên con đường giành lấy quyền lực của hắn.....Và kì diệu đến mức không tin nổi là lời nguyền đó không linh nghiệm đối với Harry. Thay vì giết chết đứa bé, lời nguyền đã phản công lại chính Voldemort. Harry sống sót, không hề hấn gì hết, ngoại trừ một vết sẹo nhỏ hình tia chớp để lại trên trán ; còn Voldemort thì bị tàn lụi, chỉ còn là một đống ngắc ngoải. Quyền lực của hắn tiêu tan, sự sống của hắn hầu như tàn lụi, Voldemort đã chuồn mất. Nỗi kinh hoàng mà cộng đồng bí mật của các phù thủy từng chịu đựng lâu nay được giải tỏa, bọn thuộc hạ của Voldemort bị tứ tán, và Harry Potter trở nên nổi tiếng.

Vào sinh nhật thứ mười một của Harry, nó đã vô cùng kinh ngạc khi khám phá ra rằng mình là một phù thủy. Nó còn hoảng hồn hơn nữa khi phát hiện ra cái điều là mọi người trong thế giới bí mật của phù thủy đều biết đến tên nó. Harry đã đến trường Hogwarts và nhận thấy rằng mọi cái đầu đều phải quay lại nhìn nó và những lời xì xào đuổi theo nó bất kể nó đi tới đâu. Nhưng bây giờ thì Harry đã quen rồi. Cuối mùa hè này nó sẽ bắt đầu vào năm học thứ tư ở trường Hogwarts, và nó đã bắt đầu đếm ngược thời gian để tính đến ngày nó được trở lại tòa lâu đài.

Nhưng vẫn còn gần nửa tháng nữa mới tới ngày tựu trường. Harry lại nhìn quanh căn phòng của nó một cách vô vọng, và mắt nó chợt dừng lại trên mấy tấm thiệp mừng sinh nhật của hai đứa bạn thân nhất gửi cho nó vào cuối tháng bảy. Không biết tụi nó sẽ nghĩ sao nếu Harry viết thư kể cho tụi nó nghe về chuyện cái thẹo làm cho nó đau đớn?

Lập tức, Harry nhớ lại giọng nói vừa hoảng hốt vừa chói tai của cô nàng Hermione :

“Cái thẹo của bồ bị đau hả? Harry, cái đó nghiêm trọng lắm đó… Bồ viết thư cho cụ Dumbledore biết đi! Và mính sẽ đi tra cứu cuốn Những Đau Đớn Và Phiền Muộn Pháp Thuật Thông Thường… Có thẻ trong đó có chỉ cách phải làm sao với những vết thẹo do bị lời nguyền gây ra…”

Ừ, thế nào Hermione cũng sẽ khuyên bảo nó như vầy: đi thẳng đến gặp thầy hiệu trưởng trường Hogwarts, đồng thời tham khảo một cuốn sách. Harry nhìn đăm đắm qua cửa sổ lên bầu trời xanh đen màu mực. Nó không tin chút nào là một cuốn sách lại giúp được nó lúc này. Theo như nó biết, nó là sinh vật duy nhất sống sót dưới một lời nguyền kinh khủng như lời nguyền vủa Voldemort ; vì vậy, sẽ không có mấy khả năng là nó sẽ tìm được những triệu chứng tương tự được liệt kê trong cuốn Những Đau Đớn Và Phiền Muộn Pháp Thuật Thông Thường. Còn về chuyện trình việc này cho thầy hiệu trưởng, thì Harry thiệt tình không biết suốt kỳ nghỉ hè cụ Dumbledore biến đi đâu. Nó tự giải trí cho mình một lát bằng cách hình dung ra cụ Dumbledore với bộ râu bạc dài lượt thượt, trong bộ áo chùng phù thủy dài thòng, đội cái nón phù thủy chóp nhọn… đang nằm dài trên bãi biển nào đó, đang xoa kem chống nắng lên cái mũi khoằm dài ngoằng của cụ. Nhưng cho dù cụ Dumbledore đang ở đâu, Harry biết chắc là Hedwig cũng sẽ có thể tìm được cụ; con cú của Harry chưa bao giờ thất bại trong công tác giao một lá thư cho bất kỳ ai, ngay cả khi thư không có địa chỉ. Nhưng mà Harry sẽ viết cái gì trong thư?

Kính thưa giáo sư Dumbledore,

Con xin lỗi đã quấy rầy thầy, nhưng mà cái thẹo của con làm con đau hồi sáng này.

Kính thư,

Harry Potter

Chẳng lẽ lại viết như vậy? Nhưng câu chữ đó thậm chí khi hãy còn nằm trong đầu Harry nghe cũng đã ngớ ngẩn hết chỗ nói rồi.

Thành ra Harry cố nghĩ tới phản ứng của một đứa bạn thân khác của nó, Ron Weasley. Thế là trong khoảnh khắc. cái đầu tóc đỏ, cái mũi dài và cái mặt đầy tàn nhang của Ron dường như bơi bơi trước mặt Harry, mang một vẻ khoái chí vô cùng.

“Cái thẹo của bồ đau hả? Nhưng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đâu có thể nào đang ở gần bồ lúc này, đúng không?... Ý mình nói là bồ sẽ biết nếu hắn đến gần bồ, đúng không? Hắn lại toan hại bồ một lần nữa, đúng không? Mình không biết Harry à, có thể mấy cái thẹo do lời nguyền gây ra luôn luôn nhức nhối một tý… mình sẽ hỏi ba mình coi sao”

Ông Weasley là một pháp sư có đầy đủ năng lực để làm việc cho văn phòng Dùng sai Chế tác của Muggle ở Bộ Pháp Thuật, nhưng, theo như Harry biết, ông lại chẳng có chuyên môn đặc biệt gì về những vấn đề đại loại như lời nguyền… Dù sao đi nữa, Harry cũng không thích cái ý tưởng làm cho cả nhà Weasley biết là nó, Harry Potter, mới bị đau một tý tẹo đã nhảy lên đong đỏng. Bà Weasley sẽ rối rít lên, hơn cả Hermione ; và Fred và George, hai ông anh sing đôi của Ron năm nay mười sáu tuổi, sẽ cho là Harry phát khùng. Gia đình Weasley là gia đình mà Harry yêu quý nhất trên thế gian này. Nó đang hy vọng là trong nay mai thôi họ có thể mời nó đến nhà họ lưu lại chơi. (Ron đã nhắc đến cái gì đó về trận tranh Cúp Quidditch Thế Giới ), và nó dù sao cũng không muốn cuộc viếng thăm của nó bị ám bởi những thắc mắc lo âu về cái thẹo của nó.

Harry xoa nắn cái thẹo bằng mấy khớp ngón tay. Điều mà nó thực sự muốn (mà nó lại gần như xấu hổ khi tự thú nhận với mình điều này) là có một người giống như…, một người nào đó giống như cha mẹ vậy; một phù thủy người lớn có thể khuyên bảo nó mà nó không cảm thấy mình ngu ngốc, một người quan tâm lo lắng cho nó, một người có kinh nghiệm về Mà thuật Hắc ám…

Bỗng nhiên nó nghĩ ra người đó. Thiệt là đơn giản, và thiệt là rõ ràng đến nỗi nó không thể tin được là nó phải mất nhiều thời gian như vậy mới nghĩ ra. Người đó còn có thể là ai khác hơn chú Sirius ?

Harry nhảy phóc ra khỏi giường, vội vã băng ngang căn phòng, ngồi vô bàn viết. Nó kéo một tấm giấy da về phía mình, chấm cây viết lông chim đại bàng của nó vô bình mực, viết Chú Sirius kính mến, rồi ngừng lại, tự hỏi làm thế nào để diễn tả cái vấn đề của nó một cách tốt nhất, lòng vẫn còn lấy làm lạ về cái chuyện mà nó đã không nghĩ ra chú Sirius ngay từ đầu. Nhưng mà rồi, có lẽ… nói cho cùng thì cũng không đến nỗi đáng ngạc nhiên lắm, vì nó cũng chỉ mới phát hiện ra chú Sirius là cha đỡ đầu của nó cách đây hai tháng.

Ngay cả khi không thể cùng về sống chung với chú, thì chính nhờ chú Sirius mà bây giờ Harry có thể để tất cả những thứ đồ dùng học tập của nó ở trong phòng ngủ. Trước đây gia đình Dursley không đời nào cho phép làm như vậy. Uớc nguyện chung của họ là làm sao cho Harry càng khốn đốn càng tốt, cộng thêm nỗi sợ hãi quyền lực pháp thuật của Harry đã khiến cho vào những mùa hè trước đây họ cứ nhét cái rương đựng đồ dùng học tập của nó vô căn phòng xép dưới gầm cầu thang. Nhưng thái độ của họ đã thay đổi kẻ từ khi họ biết Harry có một người cha đỡ đầu là một tên sát nhân nguy hiểm – Bởi vì Harry đã cố tình quên nói với gia đình Dursley rằng chú Sirius vô tội.

Từ khi trở về ngôi nhà trên đường Privet Drive, Harry đã nhận được hai lá thư của chú Sirius. Cả hai đều được đưa tới, không phải bằng cú như trong thế giới phù thủy thường dùng đâu nhá, mà bằng những con chim miền nhiệt đới bự chảng đầy màu sắc rực rỡ. Hedwig không chấp nhận những khách không mời hào nhoáng đó; nó hết sức bất đắc dĩ để cho mấy con chim nhiệt đới đó uống miếng nước trong khay của nó trước khi bay đi. Harry, ngược lại, rất khoái chúng. Bọn chim nhiệt đới đó đem đến cho trí tưởng tượng của Harry những rặng dừa và bãi cát trắng mà Harry hy vọng là nơi chú Sirius đang trú ngụ và đang tự do tự tại (chú Sirius không bao giờ nói chú đang ở đâu, đề phòng trường hợp những lá thư bị coi trộm). Không hiểu vì sao, Harry thấy khó mà tưởng tượng nổi là những tên giám ngục Azkaban có thể sống sót lâu dưới ánh mặt trời rạng rỡ; có lẽ vì vậy mà chú Sirius đã đi về phương nam. Những lá thư của chú Sirius có vẻ vui tươi phấn khởi; chúng hiện giờ đang được giấu kỹ dưới một tấm ván lót sàn có thể tháo ra được ngay dưới gầm giường của Harry. Và trong cả hai lá thư đó, chú Sirius đều nhắc Harry cứ gọi đến chú bất cứ khi nào thấy cần. Ừ, thì bây giờ chính là lúc nó cần, được thôi…

Ngọn đèn của Harry dường như lu mờ đi khi ánh sáng xám bạc lạnh lẽo của buổi bình minh đang rạng dần từ từ lan tỏa vào phòng. Cuối cùng, khi mặt trời mọc, khi những bức tường trong phòng ngủ của nó nhuộm màu vàng rực, và tiếng đi lại lịch kịch vang lên từ phòng của dượng Vernon và dì Petunia, thì Harry dọn dẹp những mẩu giấy da vụn vương vãi trên bàn và đọc lại lá thư vừa viết xong:

Chú Sirius kính mến,

Cán ơn chú về lá thư mới nhất của chú. Con chim đó bự dễ sợ; đến nỗi nó khó khăn lắm mới chui qua được cửa sổ vào phòng con.

Cuộc sống ở đây vẫn như bình thường. Vụ ăn kiêng của Dursley không khá chút nào. Dì của con phát hiện nó lén đem bánh rán vô phòng ngủ của nó ngày hôm qua. Dì dượng nói là họ sẽ phải cúp tiền túi của nó nếu nó cứ làm như vậy, cho nên nó tức giận hết sức và quăng cái Trạm Chơi của nó qua cửa sổ. Đó là một loại đồ điện tử mà người ta có thể dùng để chơi trò chơi. Thực ra nó làm vậy là ngu, bây giờ nó không còn cả cái chương trình điện tử Siêu Quậy Phần ba để mà mê cho quên sầu.

Con thì yên ổn, ấy chủ yếu là nhờ gia đình Dursley quá sợ rằng chú có thể xuất hiện và biến họ thành dơi nếu con méc chú.

Nhưng mà có một chuyện lạ xảy ra hồi sáng nay. Cái thẹo của con lại đau nữa. Lần mới nhất mà cái thẹo đau là tại vì Voldemort vô trường Hogwarts. Nhưng mà con không nghĩ là hắn đang ỏ gần con lúc này, chẳng lẽ nào? Theo chú thì liệu mấy cái thẹo do bị nguyền có đau đớn trong nhiều năm về sau không?

Con sẽ nhờ Hedwig gởi thư này khi nó trở về; bây giờ nó đang đi săn. Chú cho con gửi lời chào Buckbeak nhé. Harry

Harry nghĩ, ừ, coi được rồi đây. Chẳng việc gì phải đề cập tới giấc mơ. Nó không muốn bức thư để lộ ra là nó quá lo lắng. Nó xếp miếng giấy da lại và đặt qua một bên trên bàn, chờ Hedwig trở về. Rồi nó đứng dậy, vươn vai, mở tủ quần áo ra một lần nữa. Không cần liếc bộ dạng mình trong gương, Harry bắt đầu mặc quần áo rồi đi xuống nhà bếp ăn điểm tâm.
  ABOUT ME
→ Xin chào! Tôi là Nguyễn Trương Minh Khuê, học sinh lớp 5C, năm học 2012-2013, trường Tiểu học Sông Cầu!
  CẢNH ĐẸP SÔNG CẦU
  LƯỢT XEM
  VUI CƯỜI
Support : Home | Môn Toán | Tiếng Anh | Môn Văn | Hình ảnh | Kiến thức | Đọc sách | Giải trí
Copyright © 2012. Góc học tập của Khuê - All Rights Reserved
Template Simple_ Powered by Blogger
Proudly powered by rockfan
Xem tốt nhất bằng trình duyệt Mozilla Firefox